Thái Cổ Thần Vương

Chương 1023: Chương 1023: Cái gì gọi là tuyệt đại bá chủ (1)




Khúc Ca đã chết, bị Tể Thu định ra tội danh, lấy thủ đoạn sấm sét giết chết ngay tại chỗ, người tham dự, chỉ có cường giả đỉnh cấp Thiên Cương của Hoàng Cực Thánh Vực lãnh tụ nhất mạch.

Phạm Diệu Ngọc kinh hãi muốn chết nhìn một màn phía trước, chỉ cảm thấy máu cũng đọng lại, cả người một mảng lạnh lẽo, kiếm của Khúc Ca nhỏ máu, đó là máu tươi của một vị cường giả Hoàng Cực Thánh Tông lãnh tụ nhất mạch, hắn chặt đứt cánh tay một người, nhưng giờ phút này bộ vị trái tim hắn là dấu tay Tể Thu ở đó, sinh cơ nháy mắt héo rũ, nắm tay của Hạ Thánh ở phía sau hắn, phá vỡ lục phủ ngũ tạng của hắn, còn có một thanh trường thương đâm vào mi tâm hắn, tử trạng thảm thiết.

Phạm Diệu Ngọc há mồm thở hào hển, nàng nằm mơ cũng không ngờ, đám người Tể Thu dám thật sự giết chết Khúc Ca ngay tại chỗ, ở sau khi hắn hô lên lời bá đạo dòng họ là Tể liền đồng loạt ra tay với Khúc Ca, lấy thủ đoạn sấm sét vây công, không cho phép bất cứ biến cố nào xảy ra, Tể Thu muốn tiên trảm hậu tấu, chỉ có như vậy mới có thể báo thù cho Tôn Tĩnh, trên thực tế Tôn Tĩnh chết cũng không phải là điều Khúc Ca mong muốn, lúc ấy hắn và Tần Vấn Thiên chỉ có thể lựa chọn cứu một người, bọn họ đều lựa chọn Phạm Diệu Ngọc.

Bởi vì bọn họ chọn cứu Phạm Diệu Ngọc, vì thế có một màn thảm thiết trước mắt, có thể nghĩ tâm tình Phạm Diệu Ngọc giờ phút này, nàng chưa bao giờ nghĩ tới thánh địa Hoàng Cực Thánh Tông sẽ tàn khốc như thế, máu lạnh như thế.

Trái tim Tư Khấu cũng kịch liệt rung động, nhìn chằm chằm Khúc Ca chết thảm, mắt hắn đỏ rực, thở sâu, tận lực bình phục tâm cảnh, tính cách hắn quyết định hắn có thể ẩn nhẫn tốt hơn nữa, hắn vẫn luôn cho rằng lòng người khó lường, bởi vậy trước đó nhắc nhở Khúc Ca chú ý, Khúc Ca không quá để ý, Tư Khấu thật ra cũng đang nghĩ bọn Tể Thu hẳn là không ác như vậy, nhưng mà hắn vẫn đã xem nhẹ quyết tâm giết Khúc Ca của Tể Thu.

Tư Khấu thậm chí dám khẳng định Tể Thu nhất định chưa báo cáo lên trên, mà là tiên trảm hậu tấu, nếu không giết một vị thiên kiêu Trượng Kiếm tông nhất mạch, bên trên sẽ tuyệt đối không cho phép lấy tư thái bạo liệt cấp tiến như vậy, đây cũng là nguyên nhân hắn cho rằng hôm nay Khúc Ca ít nhất không có nguy hiểm tính mạng, cho nên cũng không ngăn cản Khúc Ca quá mãnh liệt.

Tể Thu thu hồi bàn tay đánh ở trái tim Khúc Ca, thân thể Khúc Ca mềm nhũn ngã xuống, nằm trong vũng máu, nhân vật thiên kiêu Thiên Cương đỉnh cấp của Trượng Kiếm tông nhất mạch, cứ như vậy ngã xuống ở đây, chết không nhắm mắt.

Giờ khắc này người đến tụ hội, đều run sợ bởi thủ đoạn tàn nhẫn của Tể Thu.

- Hoàng Cực Thánh Tông ta lệnh ra như núi, phải tôn sùng, Khúc Ca trái lệnh, hơn nữa bẫy đồng môn vào trong nguy cơ, coi là phản nghịch, nên giết không tha.

Thanh âm rét lạnh của Tể Thu vang vọng trong không gian yên tĩnh, Phạm Diệu Ngọc cảm giác được gió cũng lạnh, hay cho một cái phản nghịch, giết không tha, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, hắn đã hạ sát tâm, bất cứ tranh cãi nào cũng không có ý nghĩa, tất cả cái này, chỉ vì dòng họ hắn là Tể.

- Chuyện gì vậy?

Một thanh âm hơi tỏ ra rét lạnh truyền đến, hiển nhiên có người phát hiện tình hình bên này, lục tục có cường giả chạy đến bên này.

- Khúc Ca vi phạm lệnh của Quý sư thúc, dẫn tới Tôn Tĩnh sư đệ chết thảm, sau đó hãm Thương sư muội vào nguy cơ, đáng giết.

Tể Thu mở miệng nói, nghe được hắn đề cập Quý sư thúc, nhất thời mọi người trầm mặc, lục tục có người qua lại lóe lên, không qua bao lâu, có thanh âm truyền đến:

- Tể Thu, Quý trưởng lão bảo ngươi tới trước điện của hắn, người khác giải tán trước đi.

- Vâng.

Thân hình Tể Thu chợt lóe, lạnh lùng nhìn thoáng qua thi thể Khúc Ca, nhằm về xa xa lóe lên mà đi, trong lòng nói nhỏ:

- Còn có một tên!

Đám người Hạ Thánh cũng lục tục rời đi, Tư Khấu đi về phía trước, ôm lấy thi thể Khúc Ca, sau đó xoay người, đạp bước rời đi, Phạm Diệu Ngọc theo phía sau Tư Khấu, vị nhân vật thiên kiêu trấn áp thời đại này, giờ phút này thế mà lại tỏ ra có vài phần mất hồn mất vía, đến lúc này cũng không thể tiếp nhận Khúc Ca cứ như vậy bị giết chết.

...

Tể Thu đi tới trước cường giả họ Quý, nhìn ánh mắt lạnh lùng của cường giả họ Quý, ánh mắt Tể Thu thế mà lại mơ hồ có ý né tránh, Tư Khấu đoán không sai, Tể Thu, thật là tiên trảm hậu tấu.

- Tể Thu, ngươi quá càn quấy rồi.

Cường giả họ Quý quát lớn một tiếng, giết một vị thiên kiêu Trượng Kiếm tông nhất mạch, điều này rất có thể dẫn phát Trượng Kiếm tông nhất mạch lòng người bất ổn.

- Sư thúc, Tôn Tĩnh sư đệ chết, phải có người đền mạng.

Tể Thu ở trước mặt cường giả họ Quý không giấu diếm cái gì, hắn là báo thù cho Tôn Tĩnh, về phần định ra tội danh cho Khúc Ca, đó là vì giết Khúc Ca, xuất quân có lý do, nhưng đối với sư thúc của mình, sư tôn yêu quý sư đệ nhất, hắn lại không cần phải đi biên soạn lý do gì.

- Cho nên ngươi chuyên quyền độc đoán, trực tiếp xuống tay với bọn Khúc Ca, trước mặt mọi người giết Khúc Ca?

Cường giả họ Quý lạnh nhạt nói:

- Phụ trách? Có phải còn muốn có người cần phụ trách hay không?

- Vâng, còn có Tần Vấn Thiên.

Tể Thu mở miệng nói:

- Người này so với Khúc Ca càng thêm kiệt ngạo bất tuân, ngày đó quả quyết từ chối sư thúc gia nhập trung tâm nhất mạch ta, đã không chịu quy thuận, như vậy, giết!

Chữ Sát hạ xuống, trên người Tể Thu tràn ngập một luồng sát khí lạnh lẽo, cường giả họ Quý nhìn chằm chằm Tể Thu, khiến cho Tể Thu lại cúi đầu, hắn nhìn không thấu suy nghĩ của sư thúc, cho tới bây giờ cũng nhìn không thấu.

Cường giả họ Quý nhìn Tể Thu, thật lâu sau lại mở miệng nói:

- Ảnh hưởng của việc này, rất không tốt.

- Ảnh hưởng? Hoàng Cực Thánh Tông ta, có thể thống ngự các mạch, dựa vào không phải cái gì nhân nghĩa, mà là lực lượng có thể trấn áp tất cả, Trượng Kiếm tông không phục, có thể cút ra khỏi Hoàng Cực Thánh Tông, Hoàng Cực Thánh Vực tự có vô số tông môn muốn thay thế, không có Hoàng Cực Thánh Tông bùa hộ mệnh này, Trượng Kiếm tông đối mặt các thế lực bên ngoài như hổ rình mồi, lại có thể cường thịnh bao lâu, tất nhiên xuống dốc, giữa Hoàng Cực Thánh Tông ta cùng các mạch, chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Tể Thu ngẩng đầu nói, ‘Hoàng Cực Thánh Tông ta’ trong miệng hắn, tựa như mang các mạch gạt hết ra bên ngoài, ở bọn họ những người này trong lòng, Hoàng Cực Thánh Tông, là Hoàng Cực Thánh Cực lãnh tụ nhất mạch Hoàng Cực Thánh Tông, chỉ có nhất mạch này, mới là Hoàng Cực Thánh Tông chân chính.

Cường giả họ Quý lại trầm mặc một lát, sau đó thở dài một tiếng, thấp giọng nói:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.