Hạ Thánh lắc đầu nói, mọi người không nói cái gì nữa, đều quay về, rời khỏi tòa tiên cung này, bọn họ biết, lần này đi, chỉ sợ sẽ không có cơ hội vào nữa, vào cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Sau khi những người này rời khỏi đây, cường giả họ Quý chờ đợi bên ngoài liền ở bên ngoài ngồi xuống tu hành, biết lần này xuất động trận hình như thế vẫn chỉ có thu hoạch không quá nhiều, chỉ có thể thở dài mà về, muốn chinh phục tòa tiên cung này, sợ là không biết phải chờ tới khi nào, nhóm người này cùng người trước kia đạt được tình báo đại khái giống nhau, tiên trong mộ thực lực siêu mạnh, cùng cảnh giới không thể chiến thắng, chỉ là nhóm người này tựa như biết nhiều hơn một số chuyện, tòa tiên cung này, rất có thể là một vị chí cường giả đang đợi người thừa kế.
- Nếu Hoàng Cực Thánh Tông ta có thể xuất hiện một vị tuyệt đại nhân vật, được truyền thừa của chủ tiên cung, tương lai thành tựu nhất định có thể chưa từng có từ trước tới nay.
Cường giả họ Quý nghĩ, lại thở dài trong lòng, nhưng người như vậy, không biết phải năm nào tháng nào mới có thể sinh ra.
Mấy ngày sau, tất cả đoàn người đều về tới Hoàng Cực Thánh Tông, đều tự bế quan tu hành, một chuyến đi này tuy thu hoạch không nhiều, nhưng có không ít người thực lực lại được tiến bộ không nhỏ.
Khúc Ca cũng về tới Hoàng Cực Thánh Tông Trượng Kiếm tông nhất mạch, sau đó, Hạ Thánh phát ra lệnh triệu tập, bảo người lần này bước vào tiên cung tất cả đều tới tụ tập, có việc thương lượng, mọi người tất cả đều vui vẻ tới.
Tư Khấu và Khúc Ca cùng nhau đi, giữa đường, Tư Khấu nhìn Khúc Ca nhắc nhở:
- Ngày đó ngươi không thể cứu được Tôn Tĩnh, hắn có thể sẽ ghi hận ngươi, lần này cần cẩn thận chút.
- Chỗ Hoàng Cực Thánh Tông lãnh tụ nhất mạch, mọi người tụ tập một nơi, mặc dù Tể Thu và Hạ Thánh có hận ta nữa, bọn họ không lẽ trước mặt mọi người đối phó ta hay sao.
Khúc Ca cười lắc lắc đầu, vẫn như cũ tỏ ra rất tiêu sái, tuy hắn cũng biết Tôn Tĩnh và Tể Thu Hạ Thánh quan hệ vô cùng tốt, nhưng lúc trước hắn làm việc cứu Phạm Diệu Ngọc, ai có thể nói hắn sai?
- Lòng người khó lường, chính ngươi bình thản, nhưng không phải là người đời đều cổ hủ như ngươi. Tóm lại, có chút không đúng, thì rút lui.
Tư Khấu và Khúc Ca hai người tính cách xưa nay khác nhau, ở trong mắt Tư Khấu, Khúc Ca quá mức chính trực, như kiếm của hắn.
- Được.
Khúc Ca cười gật gật đầu, hai người bước chậm, ở giữa đường gặp Phạm Diệu Ngọc, Khúc Ca không khỏi mỉm cười chào hỏi.
Phạm Diệu Ngọc đối với Khúc Ca cũng vẫn rất cảm kích, hắn lúc trước ở trong tiên cung cứu mình một mạng, hơn nữa làm người chính trực, như ánh mặt trời, thiên phú thực lực cũng mạnh, chính là một thế hệ nhân tài kiệt xuất.
- Sư huynh, Tần Vấn Thiên còn chưa trở về sao?
Phạm Diệu Ngọc cười hỏi.
- Chưa, cũng không biết ở bên trong lại có cơ duyên gì, nhưng hắn cái gã này, cũng không cần chúng ta đi lo.
Khúc Ca cười nói, Phạm Diệu Ngọc gật gật đầu, không bao lâu bọn họ đi tới nơi Hoàng Cực Thánh Tông lãnh tụ nhất mạch, phía trước có một quảng trường, đã bày sẵn tiệc rượu, Tể Thu mặc trường bào hoa lệ, đứng ở tận cùng phía trước, nhìn thấy Khúc Ca đến, trong đôi mắt sắc bén đó của hắn hiện lên một nét lạnh lẽo.
Khúc Ca nhíu mày, tựa như cảm giác được ánh mắt đối phương không tốt, nhưng chỉ là nháy mắt lại thả lỏng, Tôn Tĩnh chết, Tể Thu hận hắn cũng rất bình thường.
- Khúc Ca, ngươi biết tội chưa.
Ba người bọn Khúc Ca vừa đặt bước, thanh âm rét lạnh của Tể Thu liền truyền đến, khiến cho vẻ mặt Khúc Ca chợt lóe, hỏi:
- Tể Thu, ngươi là ý gì?
- Quý sư thúc từng nói vào tiên cung đều nghe theo hiệu lệnh của Hạ Thánh cùng ta, mà ngươi, vi phạm hiệu lệnh, đây là thứ nhất; trong tiên cung, đồng môn sư huynh đệ, như cây liền cành, mà ngươi, dẫn Tiên trong mộ về phía đồng môn, đưa tới họa sát sinh cho đồng môn, đây là thứ hai; hai tội, tội không thể tha.
Tể Thu lộ ra sát khí, không có lá mặt lá trái, không có khách sáo, nói thẳng ra lý do, lấy đại nghĩa áp Khúc Ca, rất hiển nhiên, hai tội, đã đủ để lấy mạng Khúc Ca.
- Khúc Ca, đi.
Tư Khấu truyền âm nói với Khúc Ca.
- Điều thứ nhất chuyện khẩn cấp, căn bản không kịp tự hỏi, điều thứ hai, càng là lời nói vô căn cứ.
Khúc Ca lạnh lùng đáp lại.
- Phải không, Thương sư muội lại có thể làm chứng.
Tể Thu nhìn phía nữ tử kia của hoàng triều Đại Thương nhất mạch.
- Ngươi không biết xấu hổ.
Phạm Diệu Ngọc quát lớn một tiếng:
- Rõ ràng là cô ta làm ra việc không biết xấu hổ.
- Phạm Diệu Ngọc, Khúc Ca tuy cứu ngươi một mạng, nhưng ngươi nếu vì hắn đổi trắng thay đen, đừng trách ta không khách khí.
Tể Thu lạnh như băng nói, lộ hết sát khí.
- Dựa vào cái gì ngươi nói thì là sự thật, mà ta là đổi trắng thay đen?
Phạm Diệu Ngọc cãi lại.
- Bởi vì, họ của ta là Tể!
Trên người Tể Thu phóng ra một luồng ý chí bá đạo.
Dòng họ Tể, dòng họ Thánh Hoàng Hoàng Cực Thánh Tông!