Thái Cổ Thần Vương

Chương 684: Chương 684: Chu Tước Tiên Cung (2)




Hồi lâu sau, Tần Vấn Thiên mới thu hồi ý thức, rồi lại thả cuốn Đại Mộng Tiên Quyết trở về chỗ cũ.

Đại Mộng Tiên Quyết này ngoại trừ có mộng cảnh cường đại, còn có một chỗ cực kỳ lợi hại. Đó là người tu hành nó, có khả năng sáng tạo ra thần thông chi thuật một cách dễ dàng hơn, sau đó diễn luyện một cách hoàn thiện ở trong mộng.

Suy cho cùng, Võ Mệnh tu sĩ theo thực lực cường đại, Võ Đạo ý chí, Võ Mệnh Thiên Cương, Võ Đạo Thiên Tượng, cũng dần dần phát huy uy lực cực mạnh Mà thần thông lợi hại, đều cần dung nhập những thứ này lại thành một. Nếu có thể tự mình sáng tạo, tự nhiên là dùng lực lượng chính mình am hiểu nhất dung nhập vào bên trong thần thông, uy lực phát huy ra cũng sẽ càng mạnh, bởi vì là loại thần thông thích hợp nhất với bản thân.

Tần Vấn Thiên cầm lấy sách cổ gần nhất ở bên phải, mở nó ra. Đây không phải là công pháp, cũng không phải thần thông, mà là, một tấm bản đồ.

Ở đây tấm trong địa đồ này, núi non lượn lờ, Tiên khí mờ ảo. Mà ở bên trong Tiên khí mờ ảo kia, lại như lơ lửng một tòa Tiên cung. Ở phía trên Tiên cung này, giống như có một bóng dáng Chu Tước như ẩn như hiện.

Ngoài bốn phương tám hướng trên ngọn núi có tòa Tiên cung này, còn có một vài buwacs họa đánh dấu vị trí địa lí cụ thể. Hiển nhiên, tấm bản đồ này muốn nói cho hắn biết, chính là tòa Tiên cung ở trung tâm ngọn núi kia.

- Đại Hạ đồ đằng là Chu Tước, chẳng lẽ, có liên quan với nơi đó?

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, bằng không, Hạ Hoàng cần gì phải lưu lại một bản đồ Tiên cung ở nơi này.

Đứng dậy, Tần Vấn Thiên nhìn con đường dát vàng kia, lập tức cước bộ của hắn đi về phía trước. Trong nháy mắt, bên trên con đường dát vàng, tràn ngập sát khí hùng mạnh vô cùng. Chỉ thấy bước chân Tần Vấn Thiên vừa rơi xuống, những thứ quang văn rực rỡ kia đột nhiên ảm đạm xuống. Hắn đi ra từng bước, mỗi một bước hạ xuống, cũng làm cho con đường kim sắc vì thế mà run lên, đè xuống quang văn rực rỡ kia.

Giờ khắc này ở mi tâm của Tần Vấn Thiên, con mắt thứ ba rực rỡ khác thường. Hắn đương nhiên biết, con đường kim sắc này, chính là một con đường Thần Văn xưa cũ. Người nào dám dễ dàng đặt chân lên nó, thì chắc chắn sẽ phải chết.

Hạ Hoàng lưu lại một cuốn Thần Văn sách cổ ở phía đầu của con đường này, chỉ sợ là hi vọng người tới đây có khả năng lĩnh ngộ Thần Văn Chi Đạo, do đó có khả năng bước qua com đường kim sắc cổ xưa này.

Nhưng đối với Tần Vấn Thiên mà nói, bằng vào cảm ứng lực cường đại không gì sánh được đối với Thần Văn, phá Thần Văn chi trận, so với khắc họa nó còn dễ dàng hơn. Từng bước chân hạ xuống, đều đạp trúng vị trí mạch máu của Thần Văn chi trận.

Âm thanh răng rắc truyền ra, chỉ thấy Khôi Lỗi ở hai bên con đường kim sắc tức khắc động đậy, phóng xuất ra uy áp sát phạt đáng sợ, thân hình lóe lên, trường mâu trong tay hướng về phía Tần Vấn Thiên mà xông đến, lộ ra ý niệm sát phạt đáng sợ, nhanh như thiểm điện.

- Đấu Chuyển Tinh Di.

Tần Vấn Thiên chân đạp ánh sao, thân thể xuất hiện ở bên cạnh Khôi Lỗi. Bàn tay hắn liên tục vỗ vào phía trên Khôi Lỗi. Trong nháy mắt, Khôi Lỗi vô lực ngã sấp xuống ở phía trên con đường cổ kính, dường như trực tiếp bị phá hủy bên trong Thần Văn chi trận được khắc họa.

Tần Vấn Thiên sớm đã nghiên cứu ra thủ đoạn Nghịch Thần Văn, bây giờ chính bản thân hắn cũng đạt tới tu vi Thiên Cương cảnh giới. Tứ giai Khôi Lỗi, mặc dù là Khôi Lỗi chất lượng tương đối tốt, cũng vô pháp tạo thành uy hiếp đối với hắn.

Trong nháy mắt, từng đạo Khôi Lỗi bị hắn không ngừng phá hủy, cước bộ củả hắn vẫn theo con đường kim sắc hướng về phía trước mà đi, có lẽ Hạ Hoàng tái sinh, cũng không nghĩ ra được hắn sẽ đi đến trước mặt pho tượng nhanh như thế.

Tần Vấn Thiên nhìn chữ cổ trên người pho tượng của Hạ Hoàng, trên đó viết : Nếu như đã đi đến đây, hãy lấy chìa khóa trong tay ta!

Ánh mắt chuyển qua, nhìn bàn tay pho tượng Hạ Hoàng, quả nhiên, trong bàn tay của hắn nắm một cái chìa khóa. Tần Vấn Thiên vươn tay, gỡ xuống, trong nháy mắt, một đạo kim sắc hào quang lóng lánh lướt qua. Mảnh thiên địa này phảng phất như biến mất ngay trước mắt hắn. Thân ảnh Tần Vấn Thiên đi tới một không gian khác.

Ở chỗ này, núi non lượn lờ, Tiên khí mờ ảo, thân ảnh Hạ Hoàng đứng sừng sững trong khoảng không. Ở phía sau hắn, bất ngờ chính là một tòa Tiên cung mà trong địa đồ đã miêu tả kia. Chẳng qua là thời khắc này xem ra, Tiên cung tồn tại chân thực này càng là chấn động lòng người.

- Nếu như ngươi đã tới được nơi này, tức là Đại Hạ đã bị huỷ diệt, hoặc là ngươi có thiên phú dị bẩm, có thể điểm sáng tám mươi mốt cái cột đá. Đương nhiên, cũng có khả năng tồn tại cả hai loại phán đoán kia, vô luận là loại tình hình nào, ngươi có phải là hậu duệ của Hạ tộc chúng ta không, ta đều hi vọng, ngươi có thể che chở Đại Hạ bất diệt.

Hạ Hoàng chậm rãi mở miệng, Tần Vấn Thiên biết đó cũng không phải Hạ Hoàng thật sự, tất nhiên sẽ là tàn ảnh đối phương lưu lại lúc còn sống, dẫn dắt hắn tới nơi này.

- Ta là Hạ Hoàng, năm đó, cơ duyên xảo hợp, tới được Chu Tước Tiên Cung, được đến Đại Mộng Tiên Quyết, pháp trận cường đại, cùng với rất nhiều chí bảo tu hành. Cơ duyên này, để cho ta thống nhất Đại Hạ, khai sáng ra một cái Hoàng triều. Chẳng qua là, ở trong quá trình này, rất nhiều chí bảo cùng với tài nguyên, đều đã mất đi ở trên con đường chinh phạt này, duy chỉ có Thần Văn sách cổ, Đại Mộng Tiên Quyết vẫn một mực lưu tại trên thân, này cũng không phải là những vật trân quý nhất. Chìa khóa ta lưu lại, có khả năng mở ra cánh cửa Chu Tước Tiên Cung. Cái chìa khoá này, cho dù là một vị bá chủ của Hoàng Cực Thánh Tông, cũng là tha thiết ước mơ.

- Chẳng qua là, ta từng trải qua bước vào bên trong đó, thật sâu hiểu được ba điều, bao gồm chiến lực cường đại, ngộ tính siêu phàm, trái tim cứng cỏi không gì sánh được, thiếu một thứ cũng không được. Bằng không, tất không thu hoạch được gì, bởi vậy trước khi ngươi đến chỗ này, tất phải trải qua khảo nghiệm gian nan nhất. Chỉ có như vậy, ngươi mới có một tia cơ hội. Năm đó ta vào Chu Tước Tiên Cung, lấy được bảo vật, cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi. Trận pháp bên trong quá nhiều, Thần Văn cực mạnh. Bởi vậy ta lưu lại bên trong Tiên cung lấy được Thần Văn sách cổ, cho ngươi lĩnh ngộ, nếu ngươi lĩnh ngộ không được, không đi qua được cổ lộ kim sắc, như vậy ngươi sẽ không lấy được chìa khoá. Bởi vì ngươi mặc dù tìm được Tiên cung, nhưng những vật có thể lấy được, có lẽ còn không bằng ta, không bằng chỉ lấy quyển Đại Mộng Tiên Quyết này còn hơn. Nhưng mà, chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công.

Thời điểm Hạ Hoàng nói chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười.

- Lúc ta vẫn lạc, tâm cũng thiện, chính là muốn vì hậu nhân lưu lại chút gì đó, hy vọng người có thể tới chỗ này như ngươi, có thể so với ta càng thêm ưu tú, như vậy, mới không uổng phí một phen khổ tâm này của ta.

Thoại âm rơi xuống, thân ảnh của hắn, từ từ trở nên hư ảo, nhưng mà nụ cười kia, như trước vẫn còn ở đó.

- Duyên khởi duyên diệt, người đến sau, ngươi là người cuối cùng nhìn thấy một sợi Mộng niệm sau cùng của ta. Mộng niệm này biến mất, Hạ Hoàng, sẽ không còn tồn tại ở trên thế gian!

Âm thanh nhỏ dần, thân ảnh Hạ Hoàng từ từ tiêu thất, một sợi ý niệm cuối cùng, cũng đã triệt để tiêu tán trên cái thế giới này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.