Thái Cổ Thần Vương

Chương 687: Chương 687: Chuyện bất bình (1)




Đại Hạ Hoàng Triều, tất cả các thế lực cấp độ bá chủ đều phái những thanh niên yêu ngiệt của tộc mình ra ngoài lịch lãm. Quân Ngự, sau khi không có cách nào tìm được đấm người Tần Vấn Thiên, đành phải mang theo tâm trạng tức giận buồn bực mà rời khỏi Đại Hạ.

Trong lúc nhất thời, cả Hoàng triều khổng lồ, hình như khôi phục lại được một chút bình tĩnh. Chẳng qua là mạc nước ngầm kia cũng đang không ngừng khởi động, định trước một tương lai sẽ không còn khả năng an ổn như ngày trước nữa. Tất cả những thế lực lớn của Đại Hạ, đều ở trong thời gian này quyết chí tự cường, để cầu mong vẫn có thể đứng sừng sững bên trong cơn cuồng phong sắp sửa bạo phát này. Điều này cũng đặt ra thế cục của Đại Hạ ngày sau, chỉ có cướp đoạt tài nguyên, chiếm đoạt môn phái, chinh phạt không thôi.

Đại Thương Hoàng Triều, lịch sử sáng lập so với Đại Hạ Hoàng Triều còn lâu đời hơn. Ở phía dưới sự quản lí của Đại Thương Hoàng Triều, rất nhiều lĩnh vực đã từng vượt qua Đại Hạ Hoàng Triều, chẳng qua là về sau Hạ Hoàng kỳ tài ngút trời, chinh phạt Đại Hạ, sử chi nhất thống, mới có thể có địa vị ngang hàng với Đại Thương Hoàng Triều. Nhưng mà lĩnh vực của Đại Thương Hoàng Triều, vẫn như cũ so với Đại Hạ Hoàng Triều còn rộng lớn hơn rất nhiều.

Hơn nữa khác biệt lớn nhất so với Đại Hạ Hoàng Triều là, Đại Thương Hoàng Triều ngoại trừ có rất nhiều thế lực khủng bố ra, còn có Hoàng tộc. Hoàng tộc của Đại Thương Hoàng Triều, bản thân nó, chính là một thế lực cường đại nhất.

Đại Thương Hoàng Triều Trung Nam địa vực, Lạc Thành!

Tầng mây màu trắng bao phủ đại địa, khí trời trong veo mang theo vài phân mát mẻ. Trên hư không, rất nhiều người ngự không mà đi, hoặc là Yêu thú khống chế phi cầm, tự do tự tại.

Thời khắc này, ở phía dưới tầng mây, tại một vị trí nào đó, có hai thanh niên nam nữ, lớn lên xuất chúng khác thường, thanh niên yêu tuấn không gì sánh được, con mắt xán lạn như ngôi sao, trong tay cầm một hồ lô rượu cũ nát, thỉnh thoảng lại ngửa đầu uống một ngụm, lộ ra vẻ mặt cực kỳ rảnh rỗi. Còn nàng kia lại giống như là băng sơn tuyết liên, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông. Nhưng mà cỗ khí chất lạnh như băng trên thân kia, lại làm cho người ta không dám tới gần. Nàng thủy chung đứng ở đó, giống như là một pho tượng mỹ lệ lạnh lùng.

Ở dưới người của bọn họ, còn lại là một con Yêu thú, Thiên Mã mọc ra một đôi cánh chim màu trắng. Đại Bằng quá mức chói mắt, bởi vậy Tần Vấn Thiên để cho tiểu hỗn đản huyễn hóa thành Thiên Mã, miễn cho không được an bình.

- Thanh Nhi, ngươi có muốn uống một ngụm hay không?

Tần Vấn Thiên quay đầu lại, đưa hồ lô rượu cho Thanh Nhi, nhưng mà lại thấy Thanh Nhi chỉ lặng lẽ nhìn hắn một cái, sau đó lập tức không nhìn thẳng lời nói của gia hỏa này.

- Giai nhân không muốn uống, chỉ có thể một mình độc ẩm thôi.

Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu, tự mình uống rượu một mình, dọc theo đường đi, hắn ngoại trừ tu hành, còn thỉnh thoảng muốn cùng Thanh Nhi trò chuyện vài câu. Nhưng mà Thanh Nhi ngoại trừ một số thời điểm khó được sẽ trả lời với hắn một vài câu, còn lại đa số thời gian nàng cơ bản đều là lạnh lùng, để cho Tần Vấn Thiên thật sự là không biết phải làm sao.

Nha đầu kia, chính là có chút quá lạnh, nhưng mà nếu như không phải là như vậy, vậy thì không phải là Thanh Nhi.

- Y nha. . .

Thanh âm của tiểu tử kia lại truyền tới, một ngụm rượu trong miệng Tần Vấn Thiên lập tức phun ra, thấp giọng mắng.

- Ngươi vừa mới uống hết một hồ lô rượu của ta, bây giờ lại muốn nữa?

- Y y nha nha

Tiểu tử kia không ngừng gật đầu lại gật đầu, làm cho Tần Vấn Thiên khồn khỏi cười khổ, gõ lên đầu tên nhóc đó một cái, mở miệng nói.

- Ngẩng đầu.

Tiểu tử kia nhanh chóng ngẩng đầu lên, ngước nhìn bầu trời, động tác kia thật lưu loát, Tần Vấn Thiên trực tiếp dốc ngược hồ lô xuống, tức khắc rượu vung vãi xuống, đều tiến nhập trong miệng tên tiểu tử kia. Chỉ thấy trên mặt tên này hồng hồng, giống như là cảm thấy mỹ mãn, cúi đầu lại phát ra mấy âm thanh y nha không rõ, tiếp tục phi hành về phía trước, thân thể đều bắt đầu lay động lên.

- Lại uống say!

Tần Vấn Thiên đảo cặp mắt trắng dã, hung hăng gõ một cái lên đầu của nó, nói.

- Ngươi này sâu rượu nhỏ, lúc ngươi say rượu ngồi ở trên người ngươi đều không có cảm giác an toàn, không biết cái tên còn lại kia say rượu lại là dạng gì, vẫn là lạnh như băng sao, có thể hay không sẽ đỏ mặt đây?

Ngồi ở sau lưng Tần Vấn Thiên, lông mi Thanh Nhi giật giật, giòn giã nói.

- Ta sẽ không uống rượu.

Nói xong, đã thấy thân thể của nàng trực tiếp lóe lên, lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

- Ách, lại chạy. Cũng chỉ có tiểu tử nhà ngươi là ngoan nha.

Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, giúp tiểu hỗn đản xoa xoa đầu, hiển nhiên đối với loại tình huống này Tần Vấn Thiên đã tập mãi thành thói quen.

- Uống rượu xong, lại phải mua rượu mới.

Xem thường một tiếng, tiểu tử kia như nghe hiểu lời của hắn, dĩ nhiên trực tiếp hướng xuống phí dưới mà bay, làm cho Tần Vấn Thiên không còn lời nào để nói, tên này thật đúng là một con sâu rượu nhỏ mà.

Tiểu tử kia lao xuống phía dưới, hạ xuống một vùng đất có chút phi phàm, phủ đệ nơi này xây ở phía trên cổ thành, từng tòa kiến trúc phá lệ lộ ra vẻ khí phái.

- Lên, lên.

Tần Vấn Thiên gõ gõ vào đầu cái tên tiểu tử kia, đây rõ ràng là một thế lực không nhỏ trong thành, tiểu gia hỏa này muốn tìm rượu uống, tốt xấu gì cũng tìm cái tửu lâu chứ.

Bất quá rất nhanh Tần Vấn Thiên phải trợn tròn mắt, chỉ thấy lần lượt từng bóng người từ trong cánh cửa cổ xưa kia phóng lên trời, trực tiếp đứng ở trước mặt của hắn, ánh mắt lạnh lùng, tiết lộ ra từng đạo phong mang.

Phía dưới, càng là có thân ảnh một lão giả tóc bó lên, lộ vẻ gọn gàng nhanh chóng, lão giả này khí vũ phi phàm, toàn thân tràn ngập khí tức mạnh mẽ, lại có tu vi Thiên Cương cảnh giới tầng thứ tư, cũng là phi phàm.

Bên cạnh lão giả, còn lại là một nữ tử còn đang tuổi thanh xuân, dáng người thướt tha, tướng mạo thanh thuần, lại có một cỗ khí tức quyến rũ mê người. Tuổi tác nhìn qua giống như khoảng hai mươi hai, hai mươi ba, tu vi lại cũng đạt tới Nguyên Phủ đỉnh phong.

Khoảng hai người, cũng có không ít cường giả đang đứng vây xung quanh, tất cả bọn họ đều là thần sắc trang nghiêm, giống như bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, ánh mắt ngưng trọng nhìn Tần Vấn Thiên ở trong hư không, chẳng khác nào lâm phải đại địch.

Bầu không khí có chút vi diệu này để cho Tần Vấn Thiên có chút phiền muộn, sao những người này lại đều nhìn hắn bằng con mắt cực kì căm thù thế này? Hắn tự nhận là xét theo tướng mạo của hắn, xem ra cũng không phải là hạng người tà ác gì, ngày thường lại ở trong hành trình lịch lãm tâm cảnh, ngẫu nhiên cũng làm chút việc thiện, hành hiệp trượng nghĩa, tuyệt đối không đắc tội qua người nào, chỉ có thể cười khổ không biết làm sao.

- Cho ngươi xông loạn.

Tần Vấn Thiên mắng nhỏ cái tên tiểu tử kia một cái. Đã thấy lão giả hạ không đang ngưng mắt nhìn hắn, nói.

- Tống Giai đã trở lại Lạc Thành, chủ thượng của các hạ tốt xấu gì cũng là người của Ân gia, hà tất phải hùng hổ doạ người như vậy. Chẳng lẽ thật sự muốn trắng trợn cướp đoạt cháu gái của ta đi trước hay sao?

- Ách. . .

Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy không hiểu, không khỏi cười khổ, khó trách người trong gia tộc này lại bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, nguyên lai là đắc tội với người.

- Các hạ chắc là hiểu lầm, ta chỉ là đi ngang qua nơi này, nghĩ đòi chén rượu.

Tần Vấn Thiên lắc đầu cười nói, làm cho ánh mắt Tống gia lão giả hơi đình trệ, những người trong Tống gia cũng nhao nhao sửng sốt một chút.

Ba ngày trước vị thiếu gia kia của Ân gia truyền tin tới Lạc Thành, tuyên bố sẽ ở hôm nay, dẫn người rời đi. Bởi vậy Tống gia trên dưới đã bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, khu vực xung quanh cũng không có người nào dám đặt chân, người trong Lạc Thành, cũng đều biết chuyện này.

Nhưng không nghĩ tới Tần Vấn Thiên lại xông lầm vào, Tống gia tự nhiên cho rằng hắn là người Ân gia phái tới.

- Các hạ không phải là người do Ân gia phái tới?

Lão giả mở miệng hỏi.

- Nhìn ta giống lắm sao?

Tần Vấn Thiên cười khổ.

Lão nhân sững sờ, quan sát Tần Vấn Thiên tỉ mỉ vài lần. Người này vô cùng trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Tuy nói tuổi tác của Võ tu rất khó liếc mắt một cái đã nhìn ra, nhưng thấy khí chất trên người Tần Vấn Thiên, cũng hơi có thể cảm giác được tuổi tác của người này sẽ không vượt qua ba mươi. Một người trẻ tuổi như vậy, cho dù tu vi bất phàm, cũng không khả năng bị sai phái tới Tông gia của hắn đoạt người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.