Thái Cổ Thần Vương

Chương 673: Chương 673: Con đường khó nhất (1)




Hạ tộc Cổ Hoàng, tại thời đại Đại Hạ Cổ Hoàng Triều đều cực kỳ nổi tiếng, Bá Hoàng, Huyết Hoàng chính là tôn xưng của bọn họ trong thời điểm đăng cơ làm Hoàng củ Đại Hạ, mà không phải là cảnh giới.

Sở Mãng, Âu Dương Cuồng Sinh tiến vào cánh cửa Bá Hoàng, đi con đường truyền bá của Bá Hoàng.

Mộ Phong tiến vào con đường truyền thừa của Huyết Hoàng.

Về sau, ánh mắt của Chu Tước lại rơi vào trên thânPhàm Nhạc, nói:

- Năng lực cảm nhận ngôi sao của ngươi ở trong những người này coi như là bình thường, nhưng lực tinh thần của ngươi, nhưng là đỉnh phong. Trong các Hoàng củaĐại Hạ ta vừa vặn có một vị tinh thần lực vô cùng xuất chúng, thực lực của hắn, cũng cực mạnh, ngươi phải nắm lấy cơ hội, tranh thủ được truyền thừahoàn chỉnh.

Dứt lời, lợi trảo của Chu Tước nhấn một cái, lại có một bức tượng xuất hiện, bức tượng này có đôi mắt sâu không thấy đáy, liếc mắt nhìn qualại khiến cho tâm thần người ta khẽ run rẩy.

Phàm Nhạc đi đếnbức tượngcủa vị này.

Chu Tước nhìn về phía Tần Chính, nói:

- Lực của không gianvẫn luôn lànăng lực phi thường xuất chúng, công phòng đều mạnh, thời điểm chạy trốn cũng chiếm ưu thế, năng lực tổng hợp lại mạnh mẽ, ngươi cũng giống vậy, phải bắt được kỳ ngộ.

Nói xong, lợi trảo của nó lại một lần nữa nhấn một cái, Tần Chính nhìn Chu Tước khom người, lập tức đã đi qua phương hướng kia.

Chu Tước, nhìn về Bạch Tình, nói:

- Ngươi có tâm chí cứng cỏi, trong cơ thể đều là Âm Minh chi lực cùng với Ma chi lực lượng, thân thểnhỏ yếu có thể kiên trì đến nay, đúng là không dễ, con đường của ngươi sẽ rất khó khăn, bên trongCổ Hoàng của Đại Hạ ta, Loạn Thiên Ma Hoàng chính là ngoại tộc, hắn từ nhỏ lẻ loi một mình, hùng bá Đại Hạ về sau cũng không nguyện ý làm Hạ Hoàng, nhưng vẫn được phong làm Hạ Hoàng, vào Hoàng Lăng, hắn khảo nghiệm có lẽ sẽ vô cùng xảo quyệt, hi vọng ngươi có thể thông qua.

Chu Tước đè lợi trảo xuống, Bạch Tình nhìn Chu Tước khom người, đi về phía bức tượng có mái tóc xõa tung bay kia.

Rất nhanh, trong cung điện chỉ còn lại có Tần Vấn Thiên cùng với Vân Mộng Di.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía Chu Tước, mở miệng hỏi:

- Tiền bối, truyền thừa của Đại Hạ Cổ Hoàng đềulưu lại trong Hoàng Lăng, chính bản thânbọn họ đều bỏ mình sao?

Có thể trở thành Đại Hạ Cổ Hoàng, tất nhiên phải có thực lực đáng sợ, theo Thanh Mị tiên tử từng nói, lúc trước lực lượng Đại Hạ đỉnh phong, là Thiên Tượng đỉnh phong cảnh, bọn họ làm có có thể dễ dàng ngã xuống được.

Hơn nữa, đến cảnh giới kia tất nhiên sẽ không lại chấp nhất hoàng quyềnĐại Hạ, sẽ đi tới thiên địarộng lớn hơn, đi thăm dò con đường võ học.

Ánh mắt Chu Tước nhìn Tần Vấn Thiên, lại không trả lời, dường như nó đang suy tư, cần phải để cho Tần Vấn Thiên tiến vào truyền thừa của vị Cổ Hoàng nào.

Lực cảm ứng ngôi sao cùng với Tinh Hồncủa người này đều là đáng sợ nhất trong đám người này, thiên phú tất nhiên cực mạnh, tuyệt đối là người cực có hi vọng nhận được truyền thừa Cổ Hoàng nguyên vẹn, suy cho cùng năm đó hậu duệ Đại Hạ Hoàng tộc xông vào con đường truyền thừa của Hoàng Lăng đều muốn đi qua nó, nó biết nhân vật thế nào thì có cơ hội được truyền thừa Cổ Hoàng nguyên vẹn.

Hôm nay những người tới đây đều phi thường ưu tú, hơn nữa hắn vì bọn họ chọn lựa con đường truyền thừa, những người kia đều có cơ hội trùng kích truyền thừa nguyên vẹn, mà hi vọng của Tần Vấn Thiên là lớn nhất.

- Người này đối với việc ngươi phục hưng Đại Hạ mà nói, lại có vị trí thế nào?

Đúng lúc này, trong đầu Vân Mộng Di vang lên giọng nói của Chu Tước.

Mắt của Vân Mộng Di sáng lên, nàng tự nhiên hiểu rõ ý của Chu Tước, nhìn bóng dáng củaTần Vấn Thiên, ánh mắt nàng lập loè, lập tức truyền âm với Chu Tước:

- Vô cùng then chốt.

Dưới cái nhìn của nàng, mặc dù Đế Thiên có thân phận thần bí, nhưng hắn và Tần Vấn Thiên cùng tu luyện một loại thần thông, thậm chí bí pháp Yêu Thần Tế này Tần Vấn Thiên cũng truyền thụ cho hắn, có thể thấy được quan hệ giữa hai người, Đế Thiên giống như bóng dáng của Tần Vấn Thiên, có thể thay Tần Vấn Thiên chấp chưởng một mạch Thương Vương.

Hơn nữa Đế Thiên có thiên phú mạnh như thế, tất nhiên là vô cùng quan trọng.

Đôi mắt của Chu Tước rơi vào trên thân Tần Vấn Thiên, tùy tiện nói:

- Truyền thừaCổ Hoàngcủa Đại Hạ ta có độ khó cực lớn, nếu như muốn có được truyền thừa nguyên vẹn, thậm chí có nguy hiểm tới tính mạng, bất luận là ngươi, hay là sáu ngườivừa mới đi vào, hoặc là hậu duệ huyết mạch của Đại Hạ tanăm đó đều như vậy, nếu như trên đường buông tha, tuy không có chết, nhưng chỉ có thể nhận được một bộ phận của truyền thừa, ngươi muốn làm sao?

- Ta nguyện ý muốntruyền thừa nguyên vẹn.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói.

- Ta nếu là ngươi lựa chọn một độ khó lớn nhất, con đường truyền thừanguy hiểm nhất, ngươi, có dám đi không?

Chu Tước hỏi lại.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên sáng lên, đáp lại nói:

- Độ khó lớn nhất, nguy hiểm nhất, như vậy truyền thừa cũng là mạnh nhất, vì sao không dám.

- Nếu như thế, tiếp theo ngươi có thể sẽ đối mặt với các loại tình huống không tưởng tượng nổi, ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt, đi thôi.

Chu Tước và nói dứt lời, lợi trảo đã vỗ vào bên trong quan tài cổ, những tiếng ầm ầm truyền ra, ở cung điện phía sau Chu Tước kia lại theo kéo rahai bên, không hề xuất hiện bức tượng, chỉ có một cánh cửa.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lập loè phong quang, hơi khom người, lập tức đi về phía cánh cửa cổ kia, hắn trực tiếp bước vào trong, bóng dáng của hắnbiến mất.

Trong cung điện, lại chỉ còn lại có một mình Vân Mộng Di.

Sau khi Tần Vấn Thiên rời đi, Chu Tước nhìn Vân Mộng Di, nói:

- Lấy thực lực của ngươi muốn phục hưng Đại Hạ, có lẽ là con đường rất dài, ngươi tại sao lại dẫn bọn họ đến đây, ta thấy những người này đều là người không tầm thường, trên gương mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ, sợ không phải là người ngươi có thể khống chế, nếu như chẳng qua là bằng hữu, ngươi dám mạo hiểm như vậy?

- Ta không cầu ta là Hạ Hoàng, chỉ cầu kẻ thù bị diệt, Đại Hạ thống nhất, đến lúc đó làm sao không phải là Đại Hạ phục hưng.

Vân Mộng Di quỳ xuống, nói:

- Thỉnh lão tổ thứ tội, cho nên ta dẫn bọn họ đến đây, chỉ bởi vì có một người quan trọng có khả năng ảnh hưởng tới đám người bọn họ, người này mới là then chốt.

- Nhân vật then chốt được hậu nhân Khâm Thiên Giám tiên đoán ra lại là người cuối cùng kia?

Chu Tước hỏi.

Vân Mộng Di lắc đầu:

- Cũng không phải là người này.

- Còn có người có thể càng xuất chúng hơn so với người này sao?

Trong ánh mắt của Chu Tước có ngọn lửa nhảy nhót, có chút kinh hãi, Đế Thiênlại có thểđốt sáng tám mươi mốt cột đá, chiếu sáng cổ điện.

- Chắc là vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.