- Ô...ô...n...g!
Đột nhiên, từng đạo trường thương khủng bố bạo kích ra, con đường cổ xưaphía trước phong kín, hắn quay đầu lại, chỉ thấy con đường phía sau cũng bị đóng lại, thần sắc không khỏi trở nên tái mét, sau đó cung tiễn trong tay bức tượngở hai bên trái phải phát sáng lên, nhìn người kia, phóng rahào quang đáng sợ.
Hàng loạt mũi tên giống như từng đường ánh sáng màu vàngkim xuyên qua, người kia phát ra một tiếnghét thảm, lại thấy máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, sau đó bóng dáng của hắn lại biến thành hư vô, máu tươi cũng biến mất theo.
Tất cả trường thương phong tỏa con đường đều biến mất không còn tăm hơi, tia sáng trên thân bức tượng cũng đã không còn, con đường cổ xưavẫn vắng lặng không gì sánh được, không có một chút âm thanh nào, nhưng trong lòng đám người phía sau lại đều run rẩy kịch liệt.
Đường này là tuyệt lộ, chỉ mở ra cho người am hiểu tuyệt học Đại Hạ.
Quay đầu nhìn lại, nơi đó là một mảnh vách tường lạnh lẽo, không có lối ra, dĩ nhiên còn có người lần lượt tiến đến tự tìm đường chết.
- Đã là tuyệt lộ.Vì cái gì, nơi này không có xương khô?
Có người mở miệng nghi ngờ nói, nếu như bọn họ trước sau bị nhốt ở chỗ này, như vậy vị trícủa bọn họ phải có người đã từng có trải qua tình cảnh tương tự mới đúng, vì cái gì không thấy xương khô?
- Nơi này chính là Đại Hạ Hoàng Lăng, tất là người hoàng tộc của Cổ Hoàng triều mới có thể đi vào, bọn họ làm sao không biết được bí mật của Hoàng Lăng, tự nhiên cũng tu hành tuyệt học Đại Hạ, làm sao có thể giống như chúng ta, bị nhốt ở đây.
Có người đáp lại nói, tức khắc người vừa mới mở miệng nói liền im lặng, hiển nhiên vì hiểu ra nên sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Đúng vậy, Đại Hạ Hoàng Lăng sao có thể là nơi người nào cũng có thể đi vào được.
Địa phương mai táng Cổ Hoàng sao có thể mặc cho người khác đến đây quấy rầy Cổ Hoàng ngủ yên!
- Tâm tư của nữ nhân kia thật là ác độc.
Lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền ra, mọi người đều lộ ra vẻ phẫn nộ, hiển nhiên là đang trách cứ Vân Mộng Di không có báo cho biết bọn họ, mà để mặc cho bọn họ bước vào nơi này tự tìm đường chết.
Vân Mộng Di vẫn ở trên con đường cổ xưa múa kiếm đi về phía trước, tất không biết trong lòng người khác đang chửi bới mình, đương nhiên mặc dù biết, cũng sẽ không khiến tâm tư của nàngdao động.
Võ Đạo gian nguy, lòng người khó lường, gặp phải Hoàng Lăng, người nào không muốn đi vào, không phải là người chí thân, có qua lại nghi kỵ là không thể tránh, huống chi chẳng qua là một người xa lạ.
Nếu như nàng nói cho những ngườikia biết, Hoàng Lăng không thể vào, có thể có người nào sẽ tin nàng sao? Có lẽ mọi người còn có thể hoài nghi nàng che giấu tâm tư bất chính, cố ý lừa dối mọi người, muốn một mình vào Hoàng Lăng.
Con đường cổ xưanày dài đằng đẵng, đi được một lúc, phía trước Vân Mộng Di rốt cục xuất hiện một cánh cửa, chỉ thấy nàng trực tiếp bước vào trong, người khác vội vàng đuổi theo đi tới một chỗ khác.
Nơi này không hẹp hòi giống nhưcon đường cổ xưa, mà là cực kỳ rộng rãi, hóa thành cung điện.Trong cung điện có khắc rất nhiều đường vân, từng cây cột đá màu tím đứng sừng sững trong cung điện, mà ở vị trítế đànchính giữa cung điện có một quan tài ngôi sao cổ giống như do đá lớn Tinh Không chế tạo thành, lại an tĩnh trôi nổi, phía dưới lại có ánh sáng kỳ diệu nâng quan tài cổkia.
Bốn phía xung quanh tế đàn của quan tài cổ là bốn cột lớn, phía trên khắc hình vẽ của Chu Tước, trông rất sống động.
Phía trướcquan tài cổ, là một bồ đoàn do Tinh Không vẫn thạch thuần túy nhất điêu khắc.Nơi đó bày tế đàn, lại tràn ngập ra Tinh Nguyên nồng nặc đến cực điểm.
- Khối Tinh Thạch tự nhiên này lại giống như là thuần túy, chỉ sợ là tới từ Ngũ Trọng Thiên, thậm chí có thể là Tinh Thạch tự nhiên đáng sợ ở Lục Trọng Thiên, tích chứa Tinh Nguyên không biết cường đại tới mức nào.
Trong lòng mọi người thầm run sợ, thời khắc này bọn họ run sợ phát hiện những cột đángôi sao kia đều phảng phất giống như là Tinh Thạchhoàn chỉnh dùng tới điêu khắc thành cột đá cùng với đồ án, chói lọi.
- Thật là xa hoa, cung điện Tinh Thạch rộng lớnnày không biết có khả năng chống đỡ nhiều ít cường giả tu hành.
Càng là Tinh Thạch trên không, tích chứa Tinh Nguyên càng khủng bố, lấy không hết, loại Tinh Thạch này cũng rất ít, tất cả đều là thiên thạch từ Cửu Thiên Tinh Hà rơi xuống.
Vân Mộng Di đi lên trước, quỳ phía trên bồ đoàn ngôi sao phía dưới bậc thang của quan tài cổ Tinh Không, sau đó nhìn quan tài cổ dập đầu chín lần, mỗi lần dập đầu đều phát ra tiếng vang, sau đó nàng đưa bàn tay đặt ở phía trên đồ án phía trước tế đàn, lực lượng ngôi sao lan tràn ra.
Trong nháy mắt, cả tòa tế đàn phát sáng lên, sau đó lan tràn đến phía trên bậc thang, phía trêncột đá, và hình vẽ ở phía trên bốn cột đá dường như đều sáng lên, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống trong đại điện, làm cho cả tòa đại điện đều phóng raánh sáng chói mắt.
Mà kia trung tâm của bốn cột đá, phía trênquan tài cổ, một hình vẽ Chu Tước chậm rãi ngưng thực xuất hiện, toàn thân Chu Tước tắm trong hỏa diễm, vô cùng uy nghiêm, mắt nhìn về phía trước.
- Đồ đằng của Đại Hạ Hoàng Triều, Chu Tước.
- Nơi này không có khả năng có sinh mệnh, Chu Tướcnày là vật gì?
Phía trênChu Tước, ánh sánglấp lánh, dần dần có ánh sáng rực rỡ bao phủ trên người của mọi người, chỉ thấy trên thân của Chu Tước lộ ra khí thế khủng bố, dường như vô cùng phẫn nộ.
- Vì cái gì, chỉ có một mình ngươi là hậu duệ của tộc ta.
Trong miệng Chu Tước, phun ra một tiếng ngườilạnh lùng, trong lòng mọi người đều cũng không nhịn được thầm run rẩy.
- Hồi bẩm tổ tiên, Hạ tộc đã bị diệt, chuyện đã qua mấy nghìn năm, ta là hậu duệduy nhất.
Mắt Vân Mộng Di lộ ra sự cung kính, lần thứ hai dập đầu, làm cho trên thân của Chu Tước, bạo phát ra cảm giác khủng bố lãnh lẽo.
Đại Hạ đã bị diệt mấy nghìn năm?