Thái Cổ Thần Vương

Chương 1109: Chương 1109: Đại hôn (1)




Hoàng thành Sở Quốc, hôm nay không thể bình tĩnh nổi, rất nhiều người một đêm chưa ngủ, cùng nhau đợi hôn lễ sắp xảy ra.

Khi ánh sáng ngày mới chiếu rọi, bên ngoài Đế Tinh Học Viện đã tụ tập rất nhiều cường giả có máu mặt, hôm nay tất cả mọi người đổ xô ra đường, giống như tất cả mọi người Sở Quốc đều tập trung đến Đế Tinh Học Viện để vây xem và ăn chùa :)

)

.

Học phủ Sở Quốc có mấy nghìn năm lịch sử, chứa đựng mộng tưởng bao nhiêu năm, hôm nay, lại vì một trận hôn lễ này, mà nghênh đón huy hoàng kiểu khác.

Thảm đỏ tươi đẹp phủ kín toàn bộ học viện, đủ thứ bông hoa tô điểm làm cho học viện có một hương vị khác, những thứ này đều do học viên của Đế Tinh Học Viện tự mình chuẩn bị, bọn họ trang trí đầy hoa tươi trong Đế Tinh Học Viện, đó chính là sự chúc phúc chân thành nhất mà bọn họ tặng cho sư huynh sư tỷ.

Kèm theo việc Tần Vấn Thiên danh dương thiên hạ, tất nhiên là chuyện không người nào trong Đế Tinh Học Viện không biết đến hắn, nếu không phải là nhờ vị sư huynh này, có lẽ Đế Tinh Học Viện cũng sẽ không có huy hoàng như hôm nay, hắn thậm chí đã vượt qua người sáng lập học viện, trở thành Đế Tinh một trong những thần thoại còn sống của Học Viện.

Mặc dù rất nhiều năm trước, người Đế Tinh Học Viện nhắc đến Tần Vấn Thiên thì chỉ có thể kiêu ngạo nói một tiếng, hắn là thiếu niên bước ra từ học viện, đi về phía Sở Quốc, lật đổ Đại Hạ, trở thành một trong những nhân vật chói mắt nhất trong Đại Hạ Hoàng Triều.

Bây giờ, chỗ ở của Tần Vấn Thiên ở Đế Tinh Học Viện năm đó, đều đã trở thành tiêu chí của Đế Tinh Học Viện.

Lúc này ở bên trong học viện, một đám thiếu nam thiếu nữ ôm đầy ước mơ, ánh mắt lộ ra sự hi vọng, có một số người không kịp chờ đợi mà muốn nhìn một chút vị sư huynh trong truyền thuyết kia là người thế nào, trong lòng mỗi thiếu niên đều có mộng anh hùng, bọn họ cũng hi vọng bản thân mình một ngày nào đó có thể đạt được huy hoàng kia, dưới ánh nhìn của vạn chúng, cưới được Nữ Thần trong lòng, giống như Tần Vấn Thiên như vậy; mỗi thiếu nữ đều hi vọng mình có một cuộc hôn lễ lãng mạn, gả cho nam nhân mình yêu mến, là một anh hùng cái thế, rạng rỡ mặt mày giống như Mạc Khuynh Thành vậy.

- Vấn Thiên sư huynh và Khuynh Thành sư tỷ, hôn lễ của bọn họ thật hoàn mĩ, nếu mà ta được như vậy, cả đời này cũng không còn gì là nuối tiếc.

Có thiếu nữ thì thào nói nhỏ, lộ ra thần sắc chúc phúc.

- Ngươi đừng có nằm mơ, đối với chúng ta, những người như chủ nhân Thanh Vân Đế Quốc là nhân vật xa không thể với đến, lại bị, bị Vấn Thiên sư huynh dùng một kiếm tru sát, Thanh Vân Chí Tôn càng cao cao tại thượng, ngay cả dũng khí đối mặt với Vấn Thiên sư huynh cũng không có, chỉ có thể mời cường giả đến ám sát, ngay cả những bá chủ Đại Hạ kia, những người đó đều là truyền thuyết cả đấy, bọn họ cùng nhau xuất hiện ở Sở Quốc, chỉ vì đối phó với Vấn Thiên sư huynh, nhưng Vấn Thiên sư huynh đứng một mình trên hư không, có thể cường thế tru sát hai đại bá chủ, làm cho những kẻ khác phải kinh sợ thối lui, đàn ông như vậy, không biết mấy vạn năm sau Đế Tinh Học Viện ta mới xuất hiện một người như vậy.

Thiếu nữ bên cạnh lộ ra sắc mặt kính ngưỡng, trêu ghẹo nói.

- Huống chi chỉ bằng tướng mạo này của ngươi, mà còn muốn so sánh với Khuynh Thành sư tỷ sao, đó là mĩ nữ vạn năm khó gặp của Sở Quốc chúng ta đây, ngay cả ta cũng kém một chút đấy…

- Tự kỷ, ngươi đi chết đi.

Một tiếng mắng truyền đến, thiếu nữ tiếng cười đùa quanh quẩn ở trong học viện.

Lúc này trên trên đài Đế Tinh Học Viện, rất nhiều trưởng bối ngồi ở đó, lão sư Đế Nghĩa của Đế Tinh Học Viện, lão sư Mạc Thương của Tần Vấn Thiên, Sở Quốc Quân Vương Sở Vô Vi, vợ chồng Tần Xuyên, Mạc phủ Mạc lão gia tử, cha mẹ Mạc Khuynh Thành, ông ngoại Cố lão Mạc Khuynh Thành, đều là trưởng bối của Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành.

Lúc này ở trên mặt của bọn họ, đều tràn đầy nụ cười, cao hứng, vui vẻ, dưới đáy lòng sự vui mừng chúc phúc.

- Năm đó thấy tiểu gia hỏa kia, ta đã biết hắn có tiền đồ, không ngờ rằng hắn lại có tiền đồ lớn như vậy.

Cố lão vừa cười vừa nói, lập tức nhìn đệ tử Mạc Thương, nói.

- Tiểu tử, vẫn là ngươi tinh mắt, không hổ là đồ đệ của ta.

- Nhờ sư tôn dạy bảo tốt.

Mạc Thương cười đáp lại, Cố lão hài lòng gật đầu, Đế Nghĩa bên cạnh nhìn Cố lão một chút, nói.

- Cái tên nhà ngươi cũng đừng đắc ý qua, ở trước mặt Mạc Thương cậy già lên mặt, người khác là sư tôn hàng thật giá thật của Tần Vấn Thiên đấy.

- Lão viện trưởng, ta đây cũng là hàng thật giá thật sư tổ mà, hơn nữa ta còn là ông ngoại của Khuynh Thành đấy.

Cố lão run rẩy chòm râu, nghiêm túc nói, người bên cạnh đều nở nụ cười.

- Được rồi, bối phận của ông lớn.

Đế Nghĩa cũng bị Cố lão chọc cười, hắn cười lắc đầu, nhưng nghĩ lại mọi chuyện vẫn có cảm giác như đang nằm mơ vậy, năm đó Tần Vấn Thiên thừa kế y bát của Đế Thương, hắn cực kì kỳ vọng vào Tần Vấn Thiên, nhưng vẫn không nghĩ mới hơn mười năm, Tần Vấn Thiên đã có thành tựu như ngày hôm nay, hơn nữa, đã đạt được đến độ cao năm đó như Đế Thương, sắp hoàn thành tâm nguyện Thương Vương.

- Thế nào mà hai thằng nhóc kia còn chưa đến, tất cả mọi người đang chờ để xem tụi nó đây.

Hôm nay Mạc lão gia tử đã rất hài lòng, ông đã quên hết những chuyện trước kia, những chuyện hư hỏng đó, tất cả đều cút hết đi, xem như là lúc đó đầu óc lão hồ đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.