- Tôn Tĩnh.
Hạ Thánh và Tể Thu đều kinh hô một tiếng, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Tôn Tĩnh là sư đệ của hai người bọn hắn, quan hệ ba người vẫn luôn rất tốt, Hạ Thánh và Tể Thu đều như huynh trưởng chiếu cố Tôn Tĩnh, Tôn Tĩnh thiên phú cũng phi thường mạnh, tương lai vô cùng có khả năng ở lãnh tụ nhất mạch của bọn họ lấy được thành tựu rất cao, hắn trẻ tuổi khí thịnh, Hạ Thánh sẽ bao dung hắn, mà Tể Thu, Tôn Tĩnh từ trước tới giờ đều nghe lời hắn, sư huynh đệ ba người giống như là huynh đệ.
Bây giờ, Tôn Tĩnh đã chết, chết ở trước mặt bọn họ.
- Vì sao không cứu hắn?
Trên mặt Tể Thu lộ ra sát khí đáng sợ, nhìn chằm chằm Khúc Ca và Tần Vấn Thiên, bọn họ là có cơ hội cứu Tôn Tĩnh, nhưng lựa chọn cứu Phạm Diệu Ngọc.
Tần Vấn Thiên nhíu mày, vừa rồi khi bọn họ bị công kích, Tể Thu là hô bảo bọn họ tự mình đứng vững, sau đó giáp công, chỉ có Phạm Diệu Ngọc ra tay giúp, cho dù Tần Vấn Thiên không so đo hắn dụng tâm hiểm ác, Phạm Diệu Ngọc và Tôn Tĩnh cùng nhau gặp nạn, bọn họ lựa chọn cứu Phạm Diệu Ngọc tự nhiên hợp tình lý.
- Tôn Tĩnh ngã xuống ta rất tiếc nuối, nhưng loại tình hình này, chỉ có thể cứu một người.
Khúc Ca bình tĩnh đáp lại.
- Ta không phải đã nói, cứu Tôn Tĩnh?
Tể Thu hiện lên sự lạnh lùng.
- Đúng, nhưng khi đó, đã không kịp cân nhắc, chỉ có thể dựa vào bản năng ra tay.
Thanh âm Khúc Ca không mang theo một tia tức giận. Sắc mặt Tể Thu âm trầm đến cực điểm, lại ở lúc này, xa xa một luồng kiếm quang kia thế mà cùng cổ kiếm không lâu trước đó lơ lửng trên mộ địa hội tụ với nhau, mang theo kiếm khí ngập trời rống giận mà đi, đại địa mênh mông, kiếm khí càn quét, tiếng rống giận cuồn cuộn, bụi đất bay lên, chỉ thấy từng ngôi cổ mộ nổ tung, trong mỗi một ngôi cổ mộ, tất cả đều tràn ngập ra một khí tức đến từ viễn cổ.
- Tể Thu.
Hạ Thánh hô một tiếng, sắc mặt hắn cực khó coi, ánh mắt mọi người đều quay qua, sau đó nhìn thấy trên những cổ mộ nổ tung đó tất cả đều xuất hiện bóng người tuyệt đại, bọn họ đứng ở đó nhìn lên bầu trời, trong mắt tất cả đều lộ ra mờ mịt, sau đó có cơn giận ngập trời thổi quét thiên địa, từng đợt tiếng rống.
- Xong rồi.
Sắc mặt mọi người tái nhợt, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên, chỉ một vị tiên trong mộ đã cường đại đến không thể tưởng tượng, hôm nay, cổ mộ nổ tung từng ngôi, xuất hiện nhiều vị tiên trong mộ, bọn họ, làm sao mà chống lại?
- Chạy!
Mọi người sinh ra một ý niệm, bây giờ chỉ có chạy.
- Phân tán chạy trốn, nếu không sẽ bị một lưới bắt hết.
Hạ Thánh hét lớn một tiếng, chỉ thấy xa xa bóng người đã bước chậm đến, cường giả các đại phái hệ nháy mắt tản ra, lóe lên bỏ chạy về các hướng khác nhau.
Tần Vấn Thiên, Tư Khấu, Khúc Ca, Vũ Đằng, Phạm Diệu Ngọc bọn họ cùng nhau chạy về phía thông đạo, không chỉ có bọn họ, nhiều người đều đang từ phương vị khác nhau đi vòng về hướng đó, chuẩn bị đi ra ngoài.
Trong hư không một luồng cuồng phong kinh khủng gào thét, chỉ thấy một tàn ảnh lướt qua bầu trời, trong nháy mắt vị trí lối ra có một bóng người khoác trường bào màu xanh khoanh tay đứng ở đó, lực lượng bao bọc trên người giống như khí tức viễn cổ.
- Không được.
Tư Khấu quyết đoán, một mình bỏ chạy đi, những tiên trong mộ này thực lực đều cường đại đến biến thái, mặc dù toàn bộ mọi người cùng nhau ra tay cũng không nhất định có thể động vào được, lối ra nếu bị người ta chặn, như vậy liền nhất định là đường cùng.
- Tiên trong mộ có không ít, phân tán để chạy tỷ lệ sinh tồn cao hơn.
Khúc Ca thấp giọng nói, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu:
- Các vị đều bảo trọng.
- Bảo trọng.
Vũ Đằng gật đầu, sau đó mấy người bọn họ tản ra các hướng khác nhau bỏ chạy.
Yêu Thần Biến nở rộ, thân thể Tần Vấn Thiên thế mà lại hóa thân một con Kim Sí Đại Bằng Điểu, thân thể lướt qua một đường cong hoa mỹ, gào thét bắn đi, giống như một dải ánh sáng màu vàng.
- Hả?
Giờ phút này, phía dưới có một bóng người ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trông đôi mắt kia của hắn hiện lên một mảng thần thái yêu dị, sau đó lưng mọc hai cánh, giương cánh mà đi, giống như tia chớp đuổi theo về phía Tần Vấn Thiên.
Tốc độ Tần Vấn Thiên đã là cực nhanh, nhưng người này tốc độ càng nhanh hơn, hai người một trước một sau lướt qua bầu trời, trong chớp mắt không biết tiến lên bao nhiêu khoảng cách, Tần Vấn Thiên rất nhanh phát hiện mình bị nhằm vào, vẻ mặt hắn hơi tỏ ra khó coi, tiếp tục ở trên không mảng đại địa mênh mông này rong ruổi một chút thời khắc, thân thể hắn ngừng lại, hạ xuống bên dưới, lại lần nữa hóa thành hình người.
Thân thể quay lại, hắn nhìn về phía bóng người đuổi theo, chính là một người áo bào tro sắc mặt như yêu, người này lơ lửng không trung, ánh mắt mờ mịt nhìn Tần Vấn Thiên.
- Tiền bối.
Tần Vấn Thiên mở miệng, lại thấy đối phương vỗ hai cánh, một tàn ảnh màu xám lao tới, Tần Vấn Thiên huyết mạch quay cuồng, nâng tay giận dữ đánh ra, lòng bàn tay lóng lánh phù quang, Trích Tinh Chưởng Ấn không đâu không phá.
Nhưng chỉ thấy đối phương tùy ý nâng tay, lòng bàn tay lộ ra bảo quang lấp lánh, như một con tiên cầm giận dữ tấn công, công phạt hạ xuống, nổ ‘Ầm’ một tiếng, chưởng ấn của Tần Vấn Thiên bị đánh trúng vỡ nát, thân thể hắn bị trực tiếp húc bay, phun ra một ngụm máu tươi, khí tức phập phù, vừa định đứng dậy, lại nghe tiếng gió truyền đến, bóng người áo bào tro đã xuất hiện ở trước mặt hắn, cúi đầu nhìn hắn.
- Ngươi là ai, ta là ai?
Người này mở miệng, thanh âm gần như yêu quái, vẻ mặt hắn giống như tia chớp, cho người ta cảm giác khủng bố.
- Vãn bối Tần Vấn Thiên, ta cũng không biết tiền bối là người nào?
Tần Vấn Thiên đáp lại, thực lực người này, cường đại đến mức làm người ta kinh hãi.
- Vậy ngươi vì sao lại ở chỗ này, vì sao một thân tu vi của ta đều bị phong ấn.
Áo dài trên thân người áo bào tro bay bay, trong mắt mờ mịt, đôi mắt sắc bén mà yêu dị như có thể nhìn thấu Tần Vấn Thiên.
- Ta chỉ biết là, nơi đây tựa như là táng tiên chi địa, trong một tòa tiên cung.
Tần Vấn Thiên đáp lại.
- Táng tiên, táng tiên...
Người áo bào tro lẩm bẩm, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, hắn ngửa đầu nhìn phía bầu trời:
- Táng tiên, vì sao quen thuộc như thế, táng tiên là người nào, vì sao phong ấn ta ở dưới mộ...
Thanh âm hắn dần dần cao vút, cuồng phong tàn sát, yêu khí sắc bén vô cùng, chỉ thấy hắn vỗ đôi cánh, tiếng rống giận xông lên trời cao, giống như tia chớp rời đi, trên người nở rộ khí bạo ngược ngập trời.
Bị người ta phong ấn dưới mộ, táng không biết bao nhiêu năm, khó trách những người này sau khi đi ra tất cả đều là oán khí ngập trời, sát khí cường thịnh.