Thái Cổ Thần Vương

Chương 978: Chương 978: Hàng lâm (2)




Ở nơi nào đó của khán đài, tụ tập một hàng cường giả, chính là người của Thần Binh Học Viện, Vương Vân Phi đang ở trong đó.

Trừ Vương Vân Phi, Nhung Diễm, Trầm Tĩnh còn có Ưu Nguyệt đều đã đến.

- Sư huynh, vậy mới nên là vũ đài thuộc về ngươi.

Trầm Tĩnh cười nói, nàng vẫn xinh đẹp mà tao nhã như cũ, nhưng giờ phút này không bắt mắt chút nào, đơn giản là ở trên các hướng khán đài, có quá nhiều nữ tử xuất chúng hơn nàng.

Vương Vân Phi khẽ gật đầu, có chút chờ mong, Thánh Chiến đài, sẽ là một trận chiến Vương Vân Phi hắn thật sự nổi tiếng Hoàng Cực Thánh Vực, thật ra hắn đã sớm muốn đến Thánh Chiến đài thử một lần, hôm nay nương lúc Tần Vấn Thiên cùng Đế Thí ước chiến, Thánh Chiến đài vạn người dõi mắt đến nơi đây, chỉ vì vang danh thiên hạ.

- Ta chỉ sợ người nào đó đã trốn, không dám xuất hiện.

Nhung Diễm châm chọc một tiếng, nhìn Ưu Nguyệt, hôm nay nếu người nọ không đến, Ưu Nguyệt sẽ trở thành nữ phó của Vương Vân Phi, khi đó kết cục của Ưu Nguyệt, hắn có thể nghĩ đến, rất đáng tiếc nha, một vị mỹ nhân như vậy, sắp trở thành đồ chơi của Vương Vân Phi sao.

- Hắn không phải người như vậy.

Ưu Nguyệt nhíu mày nói, nàng tin tưởng Tần Vấn Thiên.

- Ngươi thế mà ôm ảo tưởng đối với hắn?

Trầm Tĩnh cười lạnh:

- Chẳng lẽ ngươi thực từng xảy ra cái gì với hắn hay sao, không phải là bị người ta đùa bỡn cảm tình, hừ.

Ưu Nguyệt lạnh như băng nhìn về phía Trầm Tĩnh, Trầm Tĩnh trào phúng nói:

- Ngươi xem xem, càng lúc càng nhiều cường giả buông xuống, hắn nhìn thấy đội hình như vậy, chỉ sợ cũng co đầu rút cổ không dám ra đây nhỉ?

Ưu Nguyệt nghe được nàng châm chọc, đáp lại:

- Có lẽ hắn sẽ như hôm qua đạp thần văn tứ giai, lấy phương thức lóa mắt xuất hiện ở nơi này đó, khi đó, ngươi chỉ sợ chỉ có thể nhìn lên.

Trầm Tĩnh sửng sốt, nhìn chằm chằm Ưu Nguyệt như có chút không dám tin, sau đó thấp giọng nói:

- Ngươi thật sự là điên rồi.

Nói xong nàng quay mắt đi, không nhìn Ưu Nguyệt nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động xôn xao truyền đến, sau đó tiếng động xôn xao này càng lúc càng vang, mơ hồ bộc phát ra một sóng triều thanh âm đáng sợ, trên hư không, có bóng người một vị thanh niên bước chậm đến, bóng người ấy vừa xuất hiện, nhất thời vô số ánh mắt hội tụ ở trên người hắn.

- Tần Vấn Thiên, đã đến.

- Hắn, là Tần Vấn Thiên hạng nhất Cổ Bi Tiên Vũ giới sao?

Thanh niên này mặc áo trắng, đơn giản sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú, tóc dài theo gió mà động, tùy ý đứng ở trên không, liền cho người ta cảm giác tuyệt đại tao nhã.

- Vấn Thiên, con đã đến rồi.

Nhân hoàng mỉm cười mở miệng.

- Nghĩa phụ.

Tần Vấn Thiên nhìn Nhân hoàng gật đầu.

- Tần sư đệ.

Đám người Lâm Soái chào hỏi với Tần Vấn Thiên.

- Tần công tử, lại gặp mặt rồi.

Tiên Nữ giáo Lâm Tiên Nhi đi lên trước một bước, nhìn Tần Vấn Thiên mỉm cười.

- Vấn Thiên.

Xa xa có thanh âm truyền đến, sau đó đám người nhìn thấy bóng người một đám nữ tử bay tới, người cầm đầu có được dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, so với Lâm Tiên Nhi không thua chút nào, càng thêm thanh thuần duy mỹ.

- Khuynh Thành.

Tần Vấn Thiên cười, đi đến bên người Mạc Khuynh Thành, kéo tay nàng, hai người đứng chung một chỗ, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, một đôi trời sinh.

- Hắn chính là Tần Vấn Thiên sao.

Vương Vân Phi nhìn bóng người thanh niên đó, vẻ mặt có chút gợn sóng.

Trong mắt đẹp của Trầm Tĩnh sinh ra tia sáng kỳ dị, nhìn Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, nàng thế mà không tự chủ được sinh ra suy nghĩ tự ti, không còn nửa điểm cao ngạo nữa, chỉ nghe nàng lẩm bẩm:

- Đây mới là nhân vật tuyệt đại thiên kiêu chân chính nhỉ.

Hắn vừa xuất hiện, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt toàn bộ mọi người.

Nhung Diễm nhìn Tần Vấn Thiên, không sinh ra ý niệm trèo cao so sánh nào cả.

Ưu Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên, trong lòng không khỏi nhớ tới một bóng người khác.

- Xem ra, người ngươi chờ, sẽ không đến đây, Ưu Nguyệt, ngươi tiếp nhận số phận đi.

Trầm Tĩnh châm chọc nói, nàng thế mà cho rằng người nọ sẽ lấy tư thái hoa mỹ xuất hiện, buồn cười đến cực điểm.

Ngay tại lúc Trầm Tĩnh nói chuyện, Tần Vấn Thiên thấp giọng nói với Mạc Khuynh Thành:

- Ta đi chào hỏi với một vị bằng hữu một tiếng.

Mạc Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền thấy Tần Vấn Thiên đi vài bước, Trầm Tĩnh phát hiện, ánh mắt hắn, lại là lui tới về phía nàng, nhất thời, trái tim Trầm Tĩnh cũng nhảy lên thình thịch.

Đôi mắt đẹp của Ưu Nguyệt cũng nheo lại, nàng nhìn ánh mắt kia, thần thái đó, mơ hồ có cảm giác giống như đã từng quen biết.

- Ưu Nguyệt.

Tần Vấn Thiên hô một tiếng, trong phút chốc đôi mắt đẹp của Ưu Nguyệt ngưng ở nơi đó, giống như ngay cả hít thở cũng dừng lại, hai chữ quen thuộc này, nàng tự nhiên nghe ra là ai, nhưng giờ khắc này trong lòng nàng chấn động, so với lúc ấy hắn đạp thần văn tứ giai còn càng thêm rung động hơn.

Thiên Vấn, Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên, hắn lấy tư thái càng thêm hoa mỹ, như thiên thần hạ phàm, buông xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.