Thái Cổ Thần Vương

Chương 979: Chương 979: Ngươi thật sự quá yếu (1)




Thời gian giống như dừng trôi, đôi mắt đẹp của Ưu Nguyệt đọng lại ở nơi đó, thân thể không nhúc nhích, nhưng trong lòng lại nhấc lên cuồng phong sóng lớn, hắn thế mà lại là Tần Vấn Thiên.

Ưu Nguyệt nghĩ tới Thiên Vấn người như vậy, có khả năng sẽ là nhân vật thiên kiêu, hoặc là thiên tài kiệt xuất đi ra từ đại thế gia nào đó, hắn hôm nay xuất hiện, có lẽ sẽ theo gia tộc cùng nhau mà đến, nhưng Ưu Nguyệt không ngờ được là, hắn một mình một người mà đến, thay đổi một gương mặt, gương mặt càng thêm tuấn tú trẻ tuổi, lấy tư thái vạn người chú ý buông xuống, đơn giản, hắn là Tần Vấn Thiên.

Nhân vật truyền kỳ đứng hạng nhất của Tiên Vũ giới, thanh niên hôm nay Hoàng Cực Thánh Vực đàm luận nhiều nhất.

Nhung Diễm và Trầm Tĩnh đầu tiên là kinh ngạc một lát, chưa nhận ra Tần Vấn Thiên, nhưng sau đó cũng cảm thấy thanh âm kia tựa như có chút quen thuộc, tiếp theo, trong lòng bọn họ như gặp đòn nặng, loại rung động đó, không thể lấy ngôn ngữ đi hình dung.

Khi Nhung Diễm nhìn thấy Tần Vấn Thiên xuất hiện, hắn liền biết người này tuyệt đối không phải hắn có thể so sánh, lúc Trầm Tĩnh nhìn thấy Tần Vấn Thiên, nói đây mới là tuyệt đại thiên kiêu chân chính.

Nhưng tuyệt đại thiên kiêu trong mắt nàng, lại là người nàng từng châm chọc làm nhục, hôm nay nghĩ tới lời Tần Vấn Thiên hôm qua nói, không so đo với bọn họ, chỉ là bọn họ không xứng.

Ưu Nguyệt nàng một câu nói vô tâm, thế mà hóa thành sự thật, hắn thật sự lấy tư thái càng thêm hoa mỹ xuất hiện, mà Trầm Tĩnh nàng, thật sự chỉ có phần nhìn lên.

- Cảm ơn.

Tiếng cười nhẹ truyền ra, chỉ thấy Ưu Nguyệt trong mắt đẹp mang theo ý cười sáng lạn, chỉ là hai mắt của nàng hơi tỏ ra có chút ướt át, giống như mơ hồ ngấn lệ lóe lên, chính nàng cũng không biết nước mắt này vì sao mà có, chỉ là giờ khắc này Ưu Nguyệt cảm thấy tâm tình của mình phức tạp trước nay chưa từng có.

- Cảm ơn ngươi.

Ưu Nguyệt chân thành nói, thanh niên trước mắt, hắn khiến mình hoàn thành lột xác hoa lệ, lại lấy tư thái hoa mỹ như thế xuất hiện ở trước mặt những người trào phúng mình, hắn có tuyệt đại tao nhã, từ vừa xuất hiện đã vạn người chú ý, hắn hầu như thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng của Ưu Nguyệt đối với một nửa khác của mình, hoàn mỹ không sứt mẻ, nhưng Ưu Nguyệt hiểu, đó nhất định chỉ là đồng thoại, giống như nàng trước đó nghĩ, nhân vật như vậy, chỉ có nữ tử khuynh thành tươi đẹp vô song kia mới xứng đôi sự ưu tú của hắn, Mạc Khuynh Thành, không thể nghi ngờ là người như vậy.

Bọn họ đứng chung một chỗ, tay nắm tay, toàn bộ mọi người đều sẽ cảm giác được đó là một đôi trời sinh, nàng chỉ biết từ đáy lòng chúc phúc thanh niên trước mắt có thể sống mạnh khỏe, đi hướng huy hoàng của hắn.

- Ưu Nguyệt, không có ta ngươi vẫn sớm muộn sẽ hoàn thành lột xác, ta chỉ là sớm làm một số sự tình mà thôi, càng nhiều vẫn là thiên phú của bản thân ngươi.

Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng cười nói:

- Đúng rồi, đừng quên ngươi từng đáp ứng ta, nếu là ngày nào đó ta muốn luyện khí, ngươi phải hỗ trợ không ràng buộc.

- Đương nhiên, mỗi ngày đều giúp ngươi luyện khí cũng được.

Ưu Nguyệt cười sáng lạn, nhưng dứt lời nàng bỗng nhiên cảm giác câu này tựa như có chút không thích hợp, sau đó trên mặt hiện lên một mảng đỏ ửng, hơi cúi đầu, hai tay nắm làn váy.

- Ta sẽ coi là thật đó.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười, lúc hai người bọn họ nói chuyện, Nhung Diễm và Trầm Tĩnh thế mà lại không xen mồm, Tần Vấn Thiên nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ một cái, không nhìn như vậy, hơn bất cứ lời nói nhục nhã nào, mà lúc này vẻ mặt Vương Vân Phi xanh mét, người xếp hạng nhất Cổ Bi Tiên Vũ giới này, thế mà ở trên trình độ thần văn, đều cường đại hơn hắn, về phần võ đạo, có thể không chút trì hoãn nói, nếu như hai người cùng cảnh giới, hắn chỉ có phần bị giết trong nháy mắt.

Đây là một người dám vượt cảnh giới khiêu chiến Đế Thí, Thương Đồng ở dưới tay của hắn một chiêu cũng không chịu nổi.

Nhưng, Vương Vân Phi hắn, tu vi không phải Thiên Cương tầng bảy, mà là cảnh giới Thiên Cương tầng chín, nếu đối thủ là Tần Vấn Thiên, như vậy càng tốt.

Một luồng chiến ý sắc bén từ trên người hắn điên cuồng bùng nổ ra, rít gào lao về phía Tần Vấn Thiên, một trận chiến này, chính là trận chiến hắn vang danh thiên hạ.

- Ngươi đã là Tần Vấn Thiên, như vậy càng tốt.

Thân thể Vương Vân Phi chậm rãi bay lên, nhìn Tần Vấn Thiên quát to:

- Chiến.

Tần Vấn Thiên nhìn quét Vương Vân Phi một cái, sau đó xoay người bước chậm ra, bóng người hắn trực tiếp buông xuống trên không Thánh Chiến đài.

Trên Thánh Chiến đài, ánh sáng loá mắt lóe ra, giống như có một dao động vô hình đáng sợ.

Trong nháy mắt này, Đế Thí mở mắt, ánh mắt hắn yêu dị vô song, giống như tuyệt thế hung cầm, lao về phía Tần Vấn Thiên, ánh mắt hắn sắc bén, giống như có thể xé rách người ta, lạnh như băng mở miệng:

- Mau chóng giải quyết chuyện của ngươi, mạng của ngươi, là của ta.

Lời nói cuồng ngạo mang theo sự kiêu ngạo không đặt gì vào mắt, một trận chiến này, hắn mang theo tín niệm tất thắng mà đến, lời hắn nói, cũng nhục nhã Vương Vân Phi, giống như trong mắt hắn, Vương Vân Phi căn bản không đáng nhắc tới, bảo Tần Vấn Thiên mau chóng giải quyết.

Sỉ nhục như vậy, khiến Vương Vân Phi xanh mặt, nhìn quét Đế Thí một cái, hắn đạp bước đi ra, mở miệng nói:

- Ta Vương Vân Phi Thần Binh Học Viện, khiêu chiến Tần Vấn Thiên.

Dứt lời, bóng người hắn, đi lên Thánh Chiến đài.

- Có thể chiến, lựa chọn quy tắc chiến đấu.

Một thanh âm truyền đến, chính là người khống chế Thánh Chiến đài.

Đài chiến đấu này từ xưa nổi tiếng thiên hạ, không phải người nào cũng có thể đủ bước lên đó chiến đấu, không phải nhân vật thiên kiêu không thể lên, không có tư cách chiến đấu ở trên Thánh Chiến đài.

- Ngươi định trước.

Tần Vấn Thiên nhìn Vương Vân Phi, lạnh nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.