Thái Cổ Thần Vương

Chương 980: Chương 980: Ngươi thật sự quá yếu (2)




- Thần binh dưới cấp năm có thể dùng, nhận thua là bại, không thể ra tay nữa, ngươi bại, ta muốn toàn bộ nhẫn thần văn trữ vật trên người ngươi.

Vương Vân Phi lạnh nhạt nói.

- Có thể, ngươi thua, ta chặt ngươi một tay.

Tần Vấn Thiên mặt không biểu cảm.

- Được.

Vương Vân Phi cắn răng, sắc mặt xanh mét, Tần Vấn Thiên, còn muốn một tay của hắn.

- Quy tắc thành, kẻ vi phạm, chém ở trên Thánh Chiến đài.

Một thanh âm uy nghiêm lạnh lùng truyền ra, sau đó chỉ thấy hào quang lóng lánh, một đợt hoa văn ánh sáng vô hình bắt đầu lưu động, dưới chân hai người đều xuất hiện một đài đá, đồng thời một mảng quầng sáng bao phủ bọn họ trong đó, Thánh Chiến đài, chính thức mở ra.

Thánh Chiến đài không có quy củ cố định, do hai bên chiến đấu ước định mà thành, hai bên đồng ý, quy tắc sinh, nếu có một phương vi phạm, lực lượng bản thân Thánh Chiến đài sẽ trực tiếp chém giết hắn.

- Oành.

Một luồng khí tức binh khí vô thượng từ trên thân Vương Vân Phi tràn ngập ra, chỉ thấy hắn hơi ngửa đầu, Vũ Mệnh Thiên Cương nở rộ, chỉ thấy hắn thân khoác áo giáp, phía sau lơ lửng quầng sáng thần binh lấp lánh, không đâu không phá, tiếng vang rầm rầm đáng sợ truyền ra, như huyết mạch rít gào, nhuệ khí trong cơ thể hắn càng thêm cường thịnh, giống như thân thể hắn do thần binh đúc ra.

- Hây.

Vương Vân Phi đạp bước lao ra, đi về phía không trung, hắn nhìn Tần Vấn Thiên kia vẫn đứng ở trên đài đá, nổi giận gầm lên một tiếng, trong phút chốc vô tận hào quang sắc bén nổ bắn ra, lấp lánh hào quang, sát phạt ngập trời.

Trên người Tần Vấn Thiên huyết mạch rít gào, giống như hậu duệ của tuyệt đại yêu vương, hắn đứng đó, tóc dài múa lên như thanh kiếm sắc bén, khí tức trên người hắn điên cuồng kéo lên, một luồng hoa quang màu vàng lấp lánh xuất hiện, hậu duệ yêu vương kia, phủ thêm cánh chim Kim Sí Đại Bằng.

Khi hào quang thần binh đến chém giết, thân thể Tần Vấn Thiên đột nhiên động, giống như tia chớp màu vàng, trong chớp mắt biến mất ở tại chỗ.

Bóng người như Kim Bằng không ngừng kéo dài, sau đó xuất hiện vô số tàn ảnh, không thấy rõ chân thân ở đâu, khí tức trên thân Vương Vân Phi càng lúc càng sắc bén đáng sợ, nhưng hắn rõ ràng phát hiện mọi thứ mắt nhìn thấy đều là hư ảo, mơ hồ có một lực lượng mộng ăn mòn vào, muốn khiến hắn sinh ra ảo giác.

- Ông!

Một cái bóng màu vàng lấp lánh lao về phía hắn, Vương Vân Phi hét lớn lạnh như băng, hào quang thần binh phía sau nổ bắn ra, tiếng vang ‘Phốc’ truyền ra, bóng người đó tan vỡ, lại không có máu tươi.

- Vương Vân Phi!

Một thanh âm truyền vào trong tai, giống như đến từ bốn phương tám hướng, phía trước một cái bóng Kim Bằng giống như phân liệt, xuất hiện trăm ngàn phân thân, không phân biệt rõ như thế nào thực như thế nào giả.

Trong mắt Vương Vân Phi bắn ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, một khí tức sắc bén tiêu diệt tất cả bùng nổ ra, Vương Vân Phi vung bàn tay, trong phút chốc tiếng nổ vang không ngừng, hào quang xay nghiền hủy diệt rải khắp hư không, một tiếng nổ ầm ầm truyền ra, Vương Vân Phi trong phút chốc tìm được chân thân.

Bàn tay đè xuống bên dưới, mảng không gian đó như xuất hiện một làn sóng hủy diệt, nhưng lại thấy tinh quang lóng lánh, một chưởng ấn khủng bố ầm ầm nện xuống, đánh nát tất cả, sau đó một đôi mắt kiệt ngạo vô song nhìn chằm chằm Vương Vân Phi, bóng người đó giống như tia chớp vọt tới.

Lúc này Tần Vấn Thiên đại khái đã biết lực công kích của Vương Vân Phi ở tầng cấp nào rồi, Huyễn Ảnh Phân Thân Quyết nở rộ, chung quanh như xuất hiện rất nhiều bóng người Tần Vấn Thiên, những ảo ảnh này toàn bộ chăm chú nhìn Vương Vân Phi, từng đôi mắt kiệt ngạo, từng đạo hào quang có thể xuyên thấu vào linh hồn, làm trong lòng Vương Vân Phi kịch liệt rung động.

- Xem ra là ta đánh giá cao ngươi rồi, ngươi thật sự không xứng.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, sau đó hắn cứ như vậy đứng ở đó nâng tay tấn công, trong phút chốc ngàn vạn chưởng ấn điên cuồng bùng nổ, hướng Vương Vân Phi đập xuống, vẻ mặt của Vương Vân Phi khó coi, Tần Vấn Thiên lại dám coi thường hắn như thế.

Chỉ thấy cả người hắn như máu, như có huyết quang lan tràn ra, từng đạo trường thương màu máu hiện lên, phóng lên cao, tiếng nổ ầm ầm không ngừng, chưởng ấn và trường thương điên cuồng phát nổ, bước chân Vương Vân Phi nghịch thế bước ra, phía sau hào quang nghiền nát tất cả lao về phía trước.

Tần Vấn Thiên mặt không biểu cảm, tiếp tục áp bách xuống, ngàn vạn chưởng ấn công kích giống như có thể ép sập trời đất, tàn phá tất cả, thần chắn sát thần, thân thể hai người không ngừng tới gần, giống như muốn giao phong gần người.

- Chiến đấu thật bạo lực.

Trong lòng cường giả chung quanh Thánh Chiến đài âm thầm run rẩy, chiến đấu bực này thật cuồng bạo, lấy công đối công.

Luồng khí bạo ngược thổi quét trong Thánh Chiến đài, ép Tần Vấn Thiên từ không trung xuống, mỗi một chưởng ấn đều chất chứa công kích vô cùng đáng sợ, cũng không biết là lượt công kích đáng sợ thứ mấy hạ xuống, Vương Vân Phi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều chấn động rung chuyển, cảm giác được áp lực cường đại.

Tần Vấn Thiên giận quát một tiếng, lại là một lượt công kích hủy thiên diệt địa nghiền áp xuống, sau đó rất nhiều bóng người đồng thời rống giận, một uy thế tịch diệt khiến vẻ mặt Vương Vân Phi cứng đờ, giống như trong vô hình có uy áp ngập trời hạ xuống.

- Giết!

Vương Vân Phi rống giận, giống như muốn làm giãy dụa tuyệt vọng, trên người hắn bùng nổ hào quang thần văn mang cả người đều bao phủ trong đó, lại thấy từng đạo chưởng ấn trong hư vô ầm ầm hạ xuống, điên cuồng va chạm với quầng sáng quanh thân hắn, máu tươi phun ra, Vương Vân Phi rốt cuộc ngừng tiến lên, bị chấn động rơi xuống bên dưới.

- Một cánh tay.

Thanh âm sát khí lạnh lẽo truyền ra, một thanh phương thiên họa kích màu máu giống như cũng đến từ hư vô, trực tiếp đâm vào trên cánh tay phải Vương Vân Phi, trong giây lát vẩy lên, ‘Phốc’ một tiếng vang nhỏ, một cánh tay rơi xuống bên dưới.

Kiếm khí hạ xuống, cánh tay trực tiếp vỡ nát, thân thể hai người tách ra, Vương Vân Phi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cánh tay không ngừng có máu tươi chảy ra, nhỏ xuống ở trên Thánh Chiến đài.

- Chỉ thực lực bực này sao, ngươi thật sự rất yếu, lăn ra ngoài đi.

Tần Vấn Thiên đứng ở không trung, bình tĩnh nói.

Quầng sáng mở ra, Vương Vân Phi đi về phía Thần Binh Học Viện, nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng cánh tay bị đứt của hắn, lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên đứng ngạo nghễ trên không, trong lòng đám người Trầm Tĩnh, Nhung Diễm cùng Ưu Nguyệt đều có tư vị khác nhau, vô luận là võ đạo hay thần văn, bóng người tuyệt đại tao nhã đó đều có thể lấy ưu thế tuyệt đối nghiền áp thiên kiêu Vương Vân Phi trong mắt bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.