Thái Cổ Thần Vương

Chương 822: Chương 822: Hết sức nhục nhã (2)




- Ngươi thân là người trong hoàng thất, đệ tử Tử Lôi tông, nhưng lại không biết xấu hổ như thế, phát tán lời đồn nói xấu danh dự thánh nữ; ngươi lại sai người xúi giục người của Đông Sơn hầu phủ, bố cục muốn giết nghĩa đệ ta Tần Vấn Thiên, bản tính không biết xấu hổ như thế, thế mà cũng đạt được cái danh thiên tài Tử Lôi tông, thể diện hoàng tộc ta đều bị ngươi làm mất hết rồi, ngươi lại còn không biết tội.

Thanh âm Diệp Lăng Sương băng hàn, từng câu chói tai, khiến Diệp Không Phàm hận không thể giết chết nàng ngay tại chỗ.

- Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do, công chúa muốn làm việc bôi nhọ, ta có lời gì có thể nói.

Diệp Không Phàm thề thốt phủ nhận, việc này hắn đương nhiên là không có khả năng thừa nhận trước mặt mọi người.

- Phải không, đã như thế ngươi theo ta trở về điều tra việc này, nếu là không quan hệ với ngươi, ta khom người bồi tội ngươi phụ hoàng ta cũng sẽ tự trách bản thân.

Thanh âm Diệp Lăng Sương lạnh lùng, nhất thời đoàn người tiếp tục đi về phía trước.

- Buồn cười đến cực điểm, Diệp Không Phàm ta đã chưa từng làm, dựa vào cái gì đi theo ngươi.

Diệp Không Phàm lạnh lùng nói, nhưng thấy đám người Diệp Lăng Sương căn bản không để ý tới, mắt thấy đã sắp áp bách tiến lên, lại ở lúc này, có mấy bóng người bay lên trời, tắm rửa trong sấm sét tia chớp, vô cùng uy nghiêm.

- Đứa nhỏ, ngươi tuy là công chúa Diệp quốc, nhưng Diệp Không Phàm chính là đệ tử Tử Lôi tông ta, sao ngươi nói mang đi thì có thể mang đi, để mặt mũi Tử Lôi tông ta ở đâu.

Người xuất hiện này chăm chú nhìn Diệp Lăng Sương nói, nhất thời Diệp Lăng Sương cười lạnh trong lòng, quả nhiên, người Tử Lôi tông cũng tham dự đến trong chuyện đoạt vị của hoàng tộc Diệp quốc.

- Tiền bối đã là người của Tử Lôi tông, thì không nên quản việc hoàng tộc ta.

Diệp Lăng Sương chăm chú nhìn Thiên Tượng cường giả kia, thản nhiên nói.

- Nhân Hoàng ỷ thế hiếp người, muốn lấy tội danh có lẽ có đến bắt đệ tử Tử Lôi tông ta, chuyện có thể nào không liên quan ta.

Lão giả cười lạnh, khí thế trên người càng mạnh thêm vài phần, trong hư không xuất hiện lôi đình tinh tượng, như có ánh sáng sét tím lóng lánh xuống.

- Khó trách Tề vương tránh mà không ra, thì ra là người Tử Lôi tông ở đây.

Trong con ngươi đen nhánh của Đoạn Hàn nở rộ hàn quang sắc bén, sau đó nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên cạnh, nói:

- Tần sư đệ, ngươi nói việc này giải quyết như thế nào.

Mọi người lúc này mới dời ánh mắt về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Diệp Không Phàm không tha, trong con ngươi lộ ra một sự miệt thị thật sâu.

- Diệp Không Phàm, ngươi thân là thiên tài Tử Lôi tông, làm việc không biết xấu hổ, dám làm không dám nhận, đáng buồn.

Giọng điệu Tần Vấn Thiên cực kỳ lạnh nhạt, lộ ra sự khinh bỉ thật sâu, làm Diệp Không Phàm siết chặt hai nắm tay, lên lên sát ý.

- Ta nghe nói Diệp Không Phàm ngươi có được kiếp lôi huyết mạch, thiên lôi chi thể, tự cho mình siêu phàm, được coi là thiên kiêu của Tử Lôi tông.

Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, chậm rãi mở miệng:

- Trong hoàng cung, có đài chiến đấu của hoàng gia, đài chiến đấu này chính là nơi hậu duệ hoàng tộc so đấu thiên phú, có thể áp chế tu vi của tu sĩ võ mệnh, ta mời Diệp Không Phàm ngươi tới đài chiến đấu hoàng gia chiến một trận, ngươi dám ứng chiến không?

Đôi mắt Diệp Không Phàm nheo lại, bên trong khe hở kia lộ ra hàn ý thật sâu.

Đài chiến đấu hoàng gia hắn sao có thể không biết, đài chiến đấu này có thể mang tu sĩ võ mệnh áp chế ở tu vi tương tự, làm bọn họ ở điều kiện ngang nhau chiến đấu, thật sự khảo nghiệm là chiến lực của hai bên. Hậu duệ hoàng thất bởi vì tuổi khác nhau, tu vi có mạnh có yếu, đài chiến đấu này có thể nhìn thấy bọn họ tiềm lực như thế nào, sức chiến đấu rốt cuộc ai mạnh ai yếu, không ngờ hôm nay Tần Vấn Thiên thế mà cũng biết, mời Diệp Không Phàm hắn chiến một trận.

Một ngày đó ở trong Đấu chiến trường, sức chiến đấu của Tần Vấn Thiên hắn tận mắt thấy, cường giả Thiên Cương tầng sáu đỉnh cấp gã cũng có thể giết, nhìn đôi mắt kia của Tần Vấn Thiên, trong lòng Diệp Không Phàm thế mà lại sinh ra một sự kiêng kị, không dám lập tức ứng chiến.

- Ngươi, không dám?

Tần Vấn Thiên đột nhiên lạnh lùng quát một tiếng, khóe miệng phác họa ra ý tứ châm chọc càng đậm hơn nữa:

- Thiên tài Tử Lôi tông? Thiên kiêu Tề vương phủ? Đồ nhu nhược.

Lời vừa nói ra, tiếng vang răng rắc truyền ra, Diệp Không Phàm siết chặt hai nắm tay, khí thế phóng ra ngoài, đã muốn đáp ứng Tần Vấn Thiên khiêu chiến, nhưng lại thấy lão giả Tử Lôi tông mở miệng nói:

- Thật buồn cười, tu sĩ võ mệnh tu vi có mạn có yếu, ai áp chế cảnh giới chiến đấu với ngươi.

Tần Vấn Thiên nhìn về phía lão giả, lạnh nhạt nói:

- Tần mỗ gia nhập Trượng Kiếm tông không lâu, nghe nói Tử Lôi tông và Trượng Kiếm tông nổi danh ngang hàng, nhưng ngày đó ở Huyễn vương phủ chiến một trận cùng với chút thời gian trước Đấu chiến trường chiến đấu lại thấy đệ tử Tử Lôi tông đều là không chịu nổi một đòn, một đám phế vật. Đương nhiên, có lẽ Tần mỗ gặp mấy người đều là đệ tử kém cỏi nhất của Tử Lôi tông cũng nói không chừng, không biết ở đây trong các đệ tử này của Tử Lôi tông, còn có người tương tự hay không, dám cùng Tần mỗ lên đài chiến đấu hoàng gia, nếu như những người này không được, tiền bối có thể tới Tử Lôi tông điều người cũng được.

Tần Vấn Thiên vừa nói ra, đã không chỉ có khiêu khích vũ nhục một mình Diệp Không Phàm, mà là mang Tử Lôi tông cùng vũ nhục.

Cường giả Tử Lôi tông nghe được lời ấy giận dữ, sấm sét trên bầu trời phát ra những tia chớp hào quang, thế mà lại trực tiếp bổ vào trước người Tần Vấn Thiên, đáng sợ đến cực điểm.

- Tiền bối không cần uy hiếp ta như vậy, ta chỉ là người vô danh mới vừa vào Trượng Kiếm tông, sẽ ở trong hoàng cung chờ một tháng, một tháng này, Tần mỗ sẽ phát tin tức này ra ngoài, nguyện ở chiến đài của hoàng gia khiêu chiến bất cứ nhân vật Thiên Cương nào của Tử Lôi tông, bao gồm Diệp Không Phàm, đương nhiên, nếu như một tháng sau, Diệp Không Phàm cũng vẫn như cũ ngay cả đảm lượng ứng chiến cũng không có, cũng không cần ta nói thêm cái gì, mọi người Hoàng Cực Thánh Vực tự sẽ biết Tử Lôi tông chín đại phái này là buồn cười cỡ nào.

Ý tứ châm chọc trong mắt Tần Vấn Thiên nồng đậm đến cực điểm, sau đó xoay người rời đi:

- Tề vương phủ cường giả đông đảo, Tần mỗ tự hỏi không có năng lực giết Diệp Không Phàm ngươi hạng người ti tiện vô năng này, phàm là ngươi có một chút khí phách đảm lượng, xin mời ở trong một tháng ứng chiến đi, ngươi nếu vô năng như vậy, ta cũng sẽ không nói gì, sẽ trực tiếp lấy tu vi một tháng sau trực tiếp khiêu chiến ngươi, không cần ngươi áp chế tu vi.

Dứt lời, Tần Vấn Thiên càng lúc càng xa, thương thế của Nhân Hoàng còn chưa khỏi hẳn, hắn sỉ nhục Tử Lôi tông với Diệp Không Phàm, đồng thời đặt ra thời gian một tháng, đó là không hy vọng giờ phút này Nhân Hoàng và Tề vương khai chiến, một tháng sau, thương thế của Nhân Hoàng sẽ có thể khỏi hẳn, khi đó, chính là tận thế của Tề vương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.