Thái Cổ Thần Vương

Chương 965: Chương 965: Học Viện Thần Binh (1)




Tần Vấn Thiên nhìn quét thanh niên đó một cái, nháy mắt đã biết tu vi đối phương, Thiên Cương cảnh giới tầng sáu, trong nét mặt mang theo chút sự kiêu ngạo, ở phía sau hắn có một nữ tử, váy dài thanh lương màu đỏ tím phụ trợ thân thể của nàng cực kỳ hoàn mỹ, tóc dài quấn lại, tóc đen thừa thùy rủ xuống, có thể nhìn thấy cái cổ trắng nõn, da thịt như nước, tư sắc thượng đẳng, lộ ra cảm giác tao nhã cao quý.

Mắt nữ tử này nhìn Tiểu Hỗn Đãn hóa thân tiểu bạch hổ, hai mắt như có một luồng ánh sáng, khiến mọi người hiểu, xem ra thanh niên này muốn có được yêu thú này là vì lấy lòng nữ tử này.

- Xin lỗi, ta còn không muốn đổi.

Tần Vấn Thiên vung bàn tay, nhất thời tinh thạch kia về tới trước người thanh niên.

Thanh niên khẽ nhíu mày, giống như toát ra một nét mặt mất hứng, nhưng chỉ là nháy mắt liền lại giãn ra, nói với Tần Vấn Thiên:

- Tại hạ Học Viện Thần Binh Nhung Diễm, đây là sư muội ta Trầm Tĩnh, nàng rất thích yêu thú này, các hạ đã chê yêu thú này, sao không tặng cho tại hạ, nếu là chê tinh thạch không đủ mà nói, cứ việc mở miệng là được.

- Thì ra là người của Học Viện Thần Binh, đều là loại giàu nứt đố đổ vách.

Người chung quanh nghĩ, Học Viện Thần Binh chủ yếu nhất là bồi dưỡng luyện khí đại sư, sau khi rời học viện, rất nhiều người đều sẽ trở thành ngũ giai luyện khí đại sư, những người này đều là kẻ cực kỳ giàu có, sở trường luyện khí, không có kẻ nào không giàu.

- Học Viện Thần Binh.

Trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một tia sáng, hắn lần này tới Thành Thánh Hoàng, quả thật là có tính toán tìm chỗ luyện khí, hắn trước mắt cần một khoản tài phú, luyện khí, không thể nghi ngờ là thủ đoạn nhanh nhất.

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tần Vấn Thiên nhất thời trong mắt Nhung Diễm có ý miệt thị nhàn nhạt chợt lóe rồi biến mất. Quả thực, mặc dù là ở Thành Thánh Hoàng, uy danh Học Viện Thần Binh cũng là cực thịnh, rất nhiều người đều là trăm phương nghìn kế giao hảo bọn họ đám luyện khí đại sư tương lai này, Học Viện Thần Binh tụ tập đều là tinh anh luyện khí, xem ra người này cũng không ngoại lệ, sau khi nghe được thân phận của hắn ánh mắt cũng đã khác.

- Tại hạ Thiên Vấn, người vô danh, nghe nói Thánh Chiến đài Hoàng Cực Thánh Vực sẽ có tuyệt đại thiên kiêu đại chiến, liền ngàn dặm xa xôi tới nơi đây quan sát thịnh thế này.

Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, bên cạnh hắn Tiểu Hỗn Đãn đảo đảo mắt, thầm mắng kẻ này vô sỉ, thế mà tự xưng tuyệt đại thiên kiêu, quá vô sỉ rồi.

- Ừm, Tần Vấn Thiên cùng Đế Thí ước chiến quả thực dẫn tới chấn động không nhỏ, hôm nay đã có không ít người chạy tới, nghĩ hẳn sẽ phi thường đặc sắc.

Nhung Diễm gật đầu nói, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Hỗn Đãn.

Tần Vấn Thiên nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh một cái, trong mắt hiện lên một nụ cười ‘âm hiểm’, nhìn đến mức tiểu gia hỏa rùng mình một cái, gã này nghĩ cái gì vậy?

- Tiểu yêu này của ta không nghe lời, Trầm tiểu thư nếu là thích, ta để nó chơi với Trầm tiểu thư, đợi Trầm tiểu thư chán ghét lại trả lại cho ta là được.

Tần Vấn Thiên nhìn hai người đối diện như là thấy được ‘bảo bối’, đây là tới tặng bảo bối cho mình, Tần Vấn Thiên đương nhiên cao hứng.

Trầm Tĩnh khẽ nhíu mày, cảm giác Tần Vấn Thiên tựa như có mưu đồ, ánh mắt đó khiến nàng mơ hồ cảm giác không thoải mái, nhưng đúng lúc này, chỉ thấy thân thể tiểu bạch hổ kia thế mà nhỏ đi, sau đó hóa thành một ánh sáng lao vào trong lòng của nàng.

Trầm Tĩnh hơi kinh ngạc, nhìn đôi mắt to thuần khiết đáng yêu kia, nhất thời sinh ra một chút ý yêu thích.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi thật đẹp!

Tiểu gia hỏa giọng ngọt như kẹo sữa nói, nhất thời Trầm Tĩnh cười tươi.

- Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi cười thật đẹp.

Tiểu gia hỏa bò vào trong lòng Trầm Tĩnh, móng vuốt nhỏ cào cào khắp nơi, Tần Vấn Thiên thấy một màn như vậy trong lòng đối với Trầm Tĩnh sinh ra vô hạn đồng tình... Không khỏi nhớ tới một màn Thanh Nhi nha đầu một tay xách tiểu gia hỏa, xem ra vẫn là Thanh Nhi hiểu biết tên khốn kiếp này nha.

Trầm Tĩnh chưa từng gặp tiểu bạch hổ đáng yêu như vậy, nào nghĩ được cái khác, tuy trước ngực có chút cảm giác khác thường, nhưng nhìn đôi mắt ngây thơ vô tà đáng yêu kia, nàng liền không nghĩ nhiều, xoa xoa đầu tiểu gia hỏa nói:

- Sao có thể có tiểu yêu đáng yêu như vậy, hắn thế mà nỡ xuống tay.

- Vâng vâng, hắn thật xấu xa, bản thân không có năng lực, tu vi yếu, còn để ta đói bụng.

Tiểu gia hỏa chớp chớp mắt, giống như là muốn khóc, tuy giọng điệu vẫn non nớt như trước, nhưng nói chuyện là càng lúc càng rõ ràng.

Trầm Tĩnh lạnh nhạt nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên, lại vừa lúc nhìn thấy Tần Vấn Thiên nhìn về phía nàng, ánh mắt đó như có hào quang khác thường, khiến trong lòng Trầm Tĩnh lại càng không thích, lại có ý mơ ước đối với nàng sao.

- Trầm tiểu thư, tại hạ muốn học tập luyện khí, không biết có thể dẫn tiến một chút không.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói, ấn tượng của Trầm Tĩnh đối với Tần Vấn Thiên càng kém, bên cạnh nàng Nhung Diễm cao ngạo nhìn Tần Vấn Thiên một cái, thì ra lại là có mục đích như vậy, chỉ nghe hắn lạnh nhạt nói:

- Dẫn tiến thì được, nhưng muốn đi vào Học Viện Thần Binh trở thành đệ tử lại không đơn giản như vậy, có lẽ ngươi có thể từ luyện khí đồng tử bắt đầu, ta thật ra có thể an bài cho ngươi.

Người chung quanh đều lộ ra vẻ mặt thú vị, đệ tử Học Viện Thần Binh cao quý, nhưng luyện khí đồng tử chỉ là chân chạy, một khi luyện khí sư mất hứng còn có thể bị đánh bị mắng, địa vị thấp, Nhung Diễm này là cố ý đè thấp người này đây.

Trầm Tĩnh nghe được lời Nhung Diễm nói lộ ra một biểu cảm hài lòng, thản nhiên nhìn Tần Vấn Thiên.

- Được, như thế mà nói thì đa tạ rồi.

Tần Vấn Thiên như là không biết suy nghĩ trong lòng đối phương, lộ ra một nụ cười, trong lòng lại cười lạnh, thực đến Học Viện Thần Binh để hắn làm luyện khí đồng tử? Hắn nếu luyện khí, hai người trước mắt chỉ sợ phải sang bên đứng.

- Không sao.

Giờ phút này một sự miệt thị trong mắt Nhung Diễm thậm chí không chút nào che dấu, người nguyện ý làm luyện khí đồng tử, có thể có năng lực gì, về phần tiểu yêu kia, đến Học Viện Thần Binh chỉ cần sư muội Trầm Tĩnh thích, còn cần trả?

Nhưng, Nhung Diễm đối với Thanh Nhi phía sau Tần Vấn Thiên trái lại có thêm một luồng hoài nghi, hỏi:

- Nàng là người nào, vì sao không lấy mặt thực xuất hiện trước người ta?

- Muội muội ta, thân thể yếu đuối, không chịu nổi phong hàn.

Tần Vấn Thiên tùy ý nói, tuy nơi này có Nhung Diễm không có khả năng sẽ tin, nhưng cũng lười đề ra nghi vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.