Thái Cổ Thần Vương

Chương 853: Chương 853: Kết cục bi thảm (1)




Đế Vũ là càng nhìn càng hài lòng, hai tiểu mỹ nhân này đẹp như vậy, nếu ca ca hắn ưa thích thì sẽ nhường cho ca ca hắn một người. Tuy rằng Võ Đạo tu hành mới là trọng yếu nhất nhưng mỹ nữ cũng không thể thiếu a, như thế nhân sinh mới có ý tứ chứ.

Đế Vũ là nhân vật tụ tập hàng vạn hàng nghìn sủng ái vào một thân, hắn vốn là kẻ không sợ trời không sợ đất, cho dù là tại Tiên Võ Thành này thì cũng không thèm thu liễm chút nào.

Bởi vậy khi thấy Vân Mộng Di hắn mới có thể đùa bỡn mà không nghĩ đối phương lại dám vũ nhục hắn. Đây thật là muốn chết a, vậy ta cũng sẽ cướp người.

Mạc Khuynh Thành vô cùng xinh đẹp, Đế Vũ đương nhiên biết có khả năng xuất thân của đối phương cũng phi phàm nhưng hắn không quan tâm.

Đế thị gia tộc thân là một trong bảy đại gia tại Hoàng Cực Thánh Vực, không có mấy người có thể khiến hắn phải sợ hãi.

Cho dù chọc tới nhân vật là Thánh tử Thánh nữ hắn cũng không quan tâm. Ca ca hắn là Đế Thí, có mấy Thánh tử Thánh nữ nào có khả năng so sánh được với hắn. Huống hồ bản thân hắn thấy mình cũng không thua kém gì mấy đám Thánh tử Thánh nữ kia.

Thiên phú của hắn vốn cũng không kém hơn so với ca ca hắn Đế Thí bao nhiêu, sớm muộn gì cũng sẽ thành nhân vật thiên kiêu trấn áp thời đại, chẳng qua bây giờ quang hoa đang tạm thời bị ca ca hắn che lấp mà thôi.

Trong khi đó phía bên này, Tần Vấn Thiên mới vừa gặp lại chư huynh đệ, trong lòng vốn vô cùng cao hứng nay lại Đế Vũ nói một câu làm cho hắn cụt hứng.

Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn qua, hắn thấy trong con mắt Đế Vũ lộ ra một tia hàn mang thì trong sát na, trong con mắt Tần Vấn Thiên cũng tràn ngập sát cơ đáng sợ, một tia sát cơ này trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân Đế Vũ làm cho Đế Vũ phải nhướng mày. Lúc này mới đưa mắt nhìn Bên cạnh Tần Vấn Thiên Mạc Khuynh Thành.

- Ngươi muốn giết ta.

Thần sắc Đế Vũ phát lạnh ngạo nghễ nói :

- Thật là buồn cười, người như ngươi không xứng với vị Tiên tử tỷ tỷ này, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy mà bị ngươi làm vấy bẩn thì thật là đáng tiếc, sau này ta sẽ chiếu cố thật tốt vị Tiên tử tỷ tỷ này.

Thần sắc Mạc Khuynh Thành cũng tràn ngập hàn ý. Bản thân Đế Vũ hắn biết rõ mình đang nói cái gì, đây là đang tận lực kích nộ bọn họ. Trong mắt Tần Vấn Thiên hàn quang càng lúc càng thịnh, chỉ thấy hắn bước chân ra, trong tay đã xuất hiện một thanh trường thương. Trường thương này chẳng qua là một kiện phàm binh, không có khí tức quá mạnh mẽ.

Phàm Nhạc thấy Tần Vấn Thiên đi tới thì tức khắc nhường đường. Sau khi nhìn sát ý trong mắt Tần Vấn Thiên mà trong lòng mập mạp run rẩy. Hắn hiểu rõ sự điên cuồng của Tần Vấn Thiên, năm đó khi còn ở Đại Hạ, Tần Vấn Thiên vì Mạc Khuynh Thành mà kéo kiếm mười vạn dặm, huyết tế Yêu kiếm rồi một kiếm bổ ra chém vào Đan Vương Điện. Đó hoàn toàn là hành động liều mạng điên cuồng, Mạc Khuynh Thành chính là nghịch lân của hắn. Xem ra tiểu tử đối diện này hơn phân nửa phải xong đời rồi, thế mà hắn vẫn còn cười được.

- Thiên Cương ngũ trọng.

Đế Vũ nhìn Tần Vấn Thiên đến gần, đám cường giả tại sau lưng Đế Vũ muốn lao lên nhưng Đế Vũ đã vươn tay ngăn bọn họ lại mở miệng nói :

- Các ngươi cứ đứng nhìn là được, ca ca ta có thể vượt hai cảnh giới giết người dễ dàng, ta cũng có thể làm được như vậy, hôm nay lấy máu người này để ta bắt đầu hành trình Tiên Võ Giới.

Đám người sau lưng Đế Vũ liền dừng bước lại, cũng không có ai ra tay vì bọn họ biết tiểu thiếu gia tuy điên cuồng ngang ngược nhưng thực lực thiên phú quả thực là cực cao. Nay chiến đấu cùng cường giả có tu vi Thiên Cương ngũ trọng giới cũng không có áp lực quá lớn, dù không địch lại cũng có thể toàn thân trở ra, huống hồ còn có bọn họ ở đây.

- Ngươi có chết ở trong tay ta thì hi vọng Tiên tử tỷ tỷ không nên hận ta, nếu nàng không cam tâm tình nguyện thì ta cũng chỉ có thể dùng sức mạnh, như vậy thì không hay a.

Đế Vũ nhìn Tần Vấn Thiên từng bước đi đến mà vẫn cuồng vọng như trước nói. Tiếng nói của hắn cực kỳ chói tai làm cho mọi người xung quanh cảm thán không hổ là tiểu tổ tông của Đế gia, thật đúng là không cố kỵ gì, ngay cả tại Tiên Võ Thành này cũng vậy.

Phía sau Đế Vũ có hư ảnh hung cầm xuất hiện, thân thể nó tràn ngập quang mang màu xanh, rực rỡ không gì sánh được rồi lại lộ ra hung lệ chi khí ngập trời giống như là quái vật vậy.

Tần Vấn Thiên từng bước đi đến, trong nháy mắt hắn đã chỉ còn cách Đế Vũ một trăm mét, khoảng cách như vậy chỉ trong nháy mắt là hắn có thể đến nơi.

- Ngươi muốn chết.

Trong miệng Tần Vấn Thiên phun ra một đạo hàn âm, như ánh sao bạo phát, thân ảnh của hắn trong sát na tiêu thất, trong không gian chỉ lưu lại tàn ảnh. Đoàn người quan sát chỉ thấy được đoạn cuối tàn ảnh, Tần Vấn Thiên tay cầm trường thương thẳng tắp đâm về phía Đế Vũ.

Trong khoảnh khắc thương ra, Đế Vũ liền cảm thấy mắt tối sầm rồi trước mắt xuất hiện một mảnh không gian huyết sắc với huyết quang vô tận phóng tới hắn, muốn lấy mạng của hắn.

- Không tốt.

Thần sắc đám người phía sau Đế Vũ ai nấy đều kinh hãi, tốc độ của một thương này quá nhanh, nhanh đến mức khiến bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi. Tuy thanh âm của bọn họ thậm chí còn chưa kịp truyền ra thì thương cũng đã tiếp cận đầu Đế Vũ. Uy lực của trường thương với loại tốc độ này, không thể nghi ngờ gì là tiểu thiếu gia căn bản sẽ không kịp né tránh và ngăn cản được.

Một thương này có thể tuyệt tính mạng người ta.

- Cứu ta.

Đế Vũ đồng dạng gào lên một tiếng rồi quang mang màu xanh trong nháy mắt đã bao lấy toàn thân hắn. Thân thể hắn bỗng nhiên nhảy vọt lên giống như một con cự điểu màu xanh, trong sát na bạt không mà lên dường như trong nháy mắt muốn đi xa, tốc độ đã nhanh đến cực hạn của hắn.

- Bành...

Một tiếng vang nhỏ truyền ra rồi thân thể cự điểu màu xanh đình trệ tại trong hư không rồi lập tức lại bị chấn bay ra ngoài. Lúc này miệng Đế Vũ phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, xem ra chấn động công kích đã nhập thể và dường như đánh nát lục phủ ngũ tạng của hắn rồi.

Nhưng mà trong mắt Đế Vũ lại hiện lên một tia đại hỉ, thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa hắn đã xong đời rồi. Hoàn hảo là dựa vào Thanh Bằng chi thuật với tốc độ nhanh như thiểm điện hắn đã tránh khỏi vận mệnh một thương xuyên qua yết hầu.

Trường thương kia chỉ công kích vào ngực của hắn, tuy rằng đánh hắn bị thương nhưng mệnh vẫn được bảo trụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.