Thái Cổ Thần Vương

Chương 832: Chương 832: Không ai bì nổi (2)




- Xem ra các ngươi những người này càng sống càng không biết xấu hổ, Diệp Không Phàm cảnh giới Thiên Cương tầng bảy, vì giết Vấn Thiên mà đến, hôm nay bị Vấn Thiên giết chết, ngươi lại nói ra lời bực này, quả thực làm trò cười cho người trong nghề, đã muốn ta thoái vị, rất đơn giản, chém đầu ta, cái ghế Nhân Hoàng liền là của các ngươi, nhưng chỉ bằng mấy người các ngươi, còn chưa đủ nhìn, còn có ai, đều lăn ra đây đi.

Một tiếng quát lớn này, cả hoàng cung đều run rẩy, Nhân Hoàng chi uy khủng bố cỡ nào, Nhân Hoàng cổ quốc vạn năm, vô địch Diệp quốc.

- Nhân Hoàng, ngươi nên thoái vị rồi.

Lại có thanh âm truyền đến, chỉ thấy xa xa lục tục có cường giả bước chậm, đều là vương hầu cổ quốc, bọn họ sớm đã khống chế hơn phân nửa hoàng cung, thế lực cường thịnh đến cực điểm.

- Nhân Hoàng, kẻ này tru sát đệ tử Tử Lôi tông ta, mang hắn giao cho ta.

Ngay lúc này, một vị cường giả Tử Lôi tông bước chậm ra, ngón tay chỉ hướng Tần Vấn Thiên.

- Hậu bối tranh chấp, sống chết không oán, ngươi đường đường Thiên Tượng cường giả vậy mà cũng tham dự vào, là muốn khai chiến với Trượng Kiếm tông hay sao?

Ánh mắt Nhân Hoàng nhìn quét đối phương.

- Hậu bối tranh chấp ta tự có thể sẽ không tham dự, nhưng hắn tru sát Diệp Không Phàm của Tử Lôi tông ta, tự có đệ tử Tử Lôi tông ta giết chết hắn, Nhân Hoàng ngươi che chở hắn, chính là đối địch với Tử Lôi tông ta.

Lão giả khí thế hùng hồn, thanh âm lạnh lùng, mang theo ý uy hiếp sắc bén.

Tần Vấn Thiên nhìn từng cái bóng người bước ra, trong lòng khẽ run, xem ra đám người Tề vương chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, cho dù là Nhân Hoàng trúng độc, bọn hắn vẫn bày ra thiên la địa võng, căn bản không tính để Nhân Hoàng còn sống, về phần người Tử Lôi tông đòi hắn, chẳng qua là lấy cớ ra tay đối với Nhân Hoàng mà thôi.

Nhân Hoàng nghe nói lời ấy cười điên cuồng không ngừng, không gian run rẩy, ánh mắt nhìn quét các cường giả trên không, Nhân Hoàng lạnh lùng nói:

- Thật sự là buồn cười đến cực điểm, đường đường Tử Lôi tông trong chín đại phái thế mà lại dùng cái cớ như thế đối phó ta, ngươi chẳng lẽ cho rằng bổn hoàng không biết người ngày đó bao vây tiêu diệt ta ép ta độc phát còn có cường giả Tử Lôi tông các ngươi ở trong đó, đã làm chuyện không biết xấu hổ như vậy cần gì còn phải lập đền thờ, ta nào sợ ngươi?

- Cuồng vọng, ngươi đã không biết hối cải, như vậy hôm nay khiến cho ngươi mất mạng ở đây.

Lão giả Tử Lôi tông hét lớn một tiếng, mảng không gian mênh mông này, đã có hơn mười vị Thiên Tượng cường giả bùng nổ uy áp đáng sợ, ở phía sau Nhân Hoàng, đám người Thạch Hiên xuất hiện, hộ vệ an nguy của hoàng phi hoàng tử. Thạch Hiên bước ra, muốn tham chiến, lại thấy Nhân Hoàng khoát tay áo nói:

- Giúp ta bảo vệ tốt bọn họ là được, loạn thần tặc tử, ta đồng loạt tiêu diệt.

Dứt lời, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy thân thể của mình bị Nhân Hoàng ném về phía chỗ Thạch Hiên, không cho hắn lọt vào đại chiến lan đến.

- Các ngươi đều đã thấy rõ, thế giới võ đạo là không có đạo lý đáng nói, nắm đấm ai cứng, người đó chính là đạo lý, về sau các ngươi vô luận đi con đường nào, cũng không phải hy vọng đặt ở trên thân người khác, cái gọi là danh môn đại phái, ở trước mặt ích lợi là xé rách mặt nạ, chỉ có bản thân mạnh, mới có thể làm việc mình muốn làm, bảo vệ người mình yêu, đội trời đạp đất.

Nhân Hoàng dứt lời, tinh tượng trên trời hội tụ phía sau hắn, Vũ Mệnh Thiên Cương giống như dung nhập trong thiên tượng, hóa thành tinh thần dị tượng (hình tượng lạ của tinh tú)

, mọi người chỉ thấy tinh thần dị tượng này giống như một bóng người tuyệt thế đứng ngạo nghễ trên trời, bàn tay hắn lộ ra hào quang hủy diệt đáng sợ, gió lốc nuốt trời chất chứa trong đó, không biết có bao nhiêu đáng sợ.

- Ngày xưa ta có thể đoạt ghế Nhân Hoàng, thi cốt chồng chất, hôm nay cũng có thể tru sát các ngươi, càn quét phản nghịch.

Nhân Hoàng dứt lời, rống giận một tiếng, trong phút chốc bàn tay bùng nổ đánh ra, cánh tay kéo dài vạn thước, chộp về phía đám người Tề vương. Đám người Tề vương gầm lên, tất cả đều phóng thích lực lượng mạnh nhất.

Nhưng chưởng ấn hủy diệt này như có thể phá hủy tất cả, nơi đi qua tất cả đều phải tịch diệt, không thể ngăn cản, chưởng ấn trực tiếp vỗ vào trên người Hàn vương, vô cùng cường thế.

- Không...

Hàn vương rống giận một tiếng, lại thấy Nhân Hoàng tinh mâu (mắt như sao)

nhìn chằm chằm vào hắn, thanh âm rét lạnh:

- Kẻ phản nghịch, giết không tha.

Dứt lời, chưởng ấn trong giây lát bóp chặt, uy thế tịch diệt quét ngang, thân thể Hàn vương hóa thành hư vô, ngay cả cặn cũng không còn lại, phong thái tuyệt thế này khiến trong lòng đám người Tần Vấn Thiên run rẩy dữ dội, Nhân Hoàng nhân vật bực này, quét ngang một cái cổ quốc vạn năm, ngày xưa Đại Hạ thế lực cấp bá chủ này ở trước mặt hắn chỉ sợ không chịu nổi một đòn.

- Sao có khả năng, độc trên người ngươi...

Tề vương sắc mặt xanh mét, giờ phút này Nhân Hoàng bộc phát ra uy thế mạnh mẽ cỡ nào, tuyệt đối là sức chiến đấu thời kì toàn thịnh.

- Độc tố trên người bổn hoàng sớm đã được thánh nữ Dược Hoàng cốc cùng với nghĩa tử ta Tần Vấn Thiên giải, hôm nay là ngày chết của các ngươi.

Nhân Hoàng chợt quát một tiếng, chấn động khiến trong lòng rất nhiều người run rẩy dữ dội, độc của Nhân Hoàng, thế mà giải rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.