Tần Vấn Thiên trở lại khu vực băng tuyết, tay cầm Xích Ma Kích, không ngừng vung vẫy động tác ban đầu, hắn đánh ra vài lần, thậm chí đã xuất kích ngàn lần, không ngừng điều chỉnh, không ngừng tiến bộ.
Tiểu hỗn đản vẫn nằm đó quan sát, Thanh Nhi cũng đứng trên núi tuyết, cực kỳ an tĩnh, nàng không có trải qua trận chiến ấy, sau này mới tìm được Tần Vấn Thiên, nhưng nàng lại mơ hồ cảm giác được, Tần Vấn Thiên đã trải qua cái gì đó.
Hắn yêu, hắn hận, tất cả sẽ hóa thành động lực của hắn, trở thành chấp niệm của hắn, từ đó hắn sẽ dùng tất cả biện pháp đề thăng chính mình.
Tần Vấn Thiên chính là người như vậy, trên thế giới này, ngoại trừ trước mười sáu tuổi không thể tu hành ra, Tần Xuyên cùng Tần Dao làm bạn bên người Tần Vấn Thiên lâu nhất, như vậy sau khi hắn tu hành, người ở bên cạnh hắn lâu nhất không phải Thanh Nhi không còn ai khác, tuy rằng Thanh Nhi xuất hiện bên người Tần Vấn Thiên không nhiều, nhưng nhất cử nhất động của hắn, thực tế Thanh Nhi đều biết đến.
Thanh Nhi có rất nhiều chuyện không hiểu lắm, bởi vì không ai dạy qua, nhưng đối với Tần Vấn Thiên, nàng hiểu rất rõ, tìm hiểu thói quen và chấp niệm của hắn.
Cúi đầu, nhìn thoáng qua Thiên Tượng Quả trong tay, trong đôi mắt mỹ lệ của nàng có ba động, trong lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua, nàng có rất ít cảm giác như vậy, nhưng lần này lại có, dường như nàng làm rất nhiều chuyện đều đáng giá.
Thiên chuy bách luyện, kích pháp của Tần Vấn Thiên không ngừng hoàn thiện, uy lực càng ngày càng mạnh, nếu có người chiến đấu với hắn, thậm chí sẽ thấy hắn xuất một kích sinh ra rất nhiều huyễn tượng.
Mấy ngày sau, rốt cục Tần Vấn Thiên đình chỉ tu luyện kích pháp, lại ngồi trên mặt tuyết, hắn lấy Thiên Tượng Quả đỏ thẫm ra, Thiên Tượng Quả này có thể làm trái tim người ta đập mạnh, thậm chí có thể làm mỗi bộ phận thân thể của nhắn run run, nó bao hàm ý chí lực lượng giống như Tâm chi ý chí.
- Loại lực lượng này, nếu như vận dụng cho Tru Tâm Cổ Chung, uy lực sát phạt của Tru Tâm Cổ Chung càng đáng sợ hơn.
Tần Vấn Thiên nói nhỏ, hắn nhắm mắt cảm ngộ.
Trong hoàng lăng, Đế Thiên chi thân đang chậm rãu tu hành, hai thân thể đồng thời tu hành, cũng đang cảm ngộ, Tần Vấn Thiên mỗi ngày đều tiến bộ, đều cường đại.
Đêm, hoa tuyết trắng xoá không dừng lại, một bóng người áo trắng nằm trong tuyết, ánh sao trên bầu trời chiếu xuống giống như bốn viên Võ Mệnh Tinh Thần, chúng bắn ra bốn đạo quang mang rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, lực lượng ngôi sao không ngừng chảy vào thân thể của hắn, bên trong Nguyên Phủ, Võ Mệnh Thiên Cương của hắn đang ngưng thực.
Ban ngày, hắn lại tu hành, nhiều ít hàng đêm hắn sẽ vượt qua như thế, dường như vĩnh viễn sẽ không biết mệt mỏi.
Tại nơi cách Tần Vấn Thiên xa xôi, có mấy bóng người dạo bước trên hư không, dường như đang chạy đi, người cầm đầu là một lão nhân, nhìn hắn rất phổ thông giống như năm mươi tuổi, trên người hắn không có khí tức nào nhưng hai mắt của hắn lại phi thường có thần, mái tóc bạc trắng làm hắn càng phù hợp với băng tuyết chung quanh.
- Nơi này còn có tiểu oa nhi đang tu hành.
Lão nhân thì thào nói nhỏ một tiếng, ánh mắt của hắn như có khả năng xuyên thấu không gian, hắn nhìn thấy Tần Vấn Thiên đang tu hành.
Tùy ý cười một tiếng, lão giả tiếp tục dạo bước, nhưng sau đó hắn dừng bước, dường như trong mắt có một tia nghiêm túc.
- Thú vị, ý chí võ đạo đệ nhị cảnh đã vào hóa cảnh, tu vi của hắn chẳng qua là Thiên Cương tam trọng.
Lão giả liếc mắt đã nhìn thấu Tần Vấn Thiên, tuy đang nhìn trộm Tần Vấn Thiên, nhưng Tần Vấn Thiên không phát hiện sự hiện hữu của hắn.
- Xem tuổi tác của hắn khoảng hai mươi lăm tuổi, tu vi đã tiến vào cảnh giới này đã phi thường khó được, ý chí võ đạo lợi hại như thế, còn mạnh hơn không ít môn nhân do đám tiểu tử bất thành khí kia lựa chọn.
Lão giả khẽ lắc đầu, hắn buồn bực và tiếp tục rời đi.
Bóng người hắn như cơn gió, mang theo người bên cạnh xuyên qua không gian, xẹt qua Tần Vấn Thiên cách đó không xa.
Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên đang tu hành cau mày, thân thể ngừng lại, tay cầm Xích Ma Kích, ánh mắt nhìn vị trí lão giả kia, lạnh nhạt nói :
- Người phương nào dòm ngó?
- Hả?
Bỗng nhiên thân thể lão giả ngừng lại, ánh mắt xuyên thấu hư không, trên mặt hiện ra một tia vui vẻ:
- Thú vị, tiểu tử Thiên Võ tam trọng lại có thể phát hiện ra ta.
Hắn bước một cái và xuất hiện trước người Tần Vấn Thiên, hắn hứng thú đánh giá Tần Vấn Thiên.
Thần sắc của Tần Vấn Thiên lóe lên, có giáo huấn lần trước, lúc này hắn càng cảnh giác.
Nhưng ánh mắt hắn quét nhìn đối phương, trong lòng kinh hãi, tu vi của lão giả này thâm thúy, hắn không nhìn ra cái gì.
Lão giả giống như lão nhân phổ thông, bên cạnh hắn có hai vị bé trai tùy tùng, thực lực đều rất cường đại.
Hắn không có khả năng phản kháng cường giả này, hi vọng không phải người của các thế lực kia.
Tần Vấn Thiên cầm một quyển trục trong tay.
- Gia hỏa thật cảnh giác, ngươi sợ ta sẽ ăn ngươi phải không.
Lão giả này cười nói nhìn Tần Vấn Thiên, nhưng Tần Vấn Thiên không dám thả lỏng cảnh giác, tiểu hỗn đản đã lặng lẽ tới bên người hắn, Thanh Nhi cũng tới gần.
- Vãn bối có cừu gia truy sát, không thể không cảnh giác chút, tiền bối là người phương nào?
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi.
- Ha ha, tiểu oa nhi thú vị, nếu như ta là kẻ thù của ngươi, ngươi còn có cơ hội sử dụng Không Gian quyển trục hay sao?
Lão giả nghiền ngẫm cười cười, bàn tay hắn nắm lấy hư không, trong sát na, thân thể Tần Vấn Thiên đóng băng, cả người hắn không nhúc nhích được.
- Buông hắn ra.
Thanh Nhi bước tới, ánh mắt linh động nhìn lão giả, nàng nói chuyện lạnh như băng, trên thân tỏa ra hàn ý lạnh buốt.
- Hỗn... Đản!
Tiểu tử lóe lên, nó xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên, nhìn chằm chằm lão giả, ánh mắt đầy hung tàn nhưng giọng nói như tiểu oa nhi lại không phù hợp với nó.
Tần Vấn Thiên rung động, thực lực như vậy quá cường đại, với năng lực của đối phương, nếu là người sáu thế lực lớn đã có thể trực tiếp ra tay giết hắn, hắn căn bản không thể sử dụng Không Gian quyển trục chạy trốn.