Thái Cổ Thần Vương

Chương 740: Chương 740: Lão giả kỳ quái (2)




- Ngươi mắng lão phu hỗn đản?

Lão giả nhìn chằm chằm tiểu tử kia, lộ ra biểu tình hung ác:

- Đã có bao nhiêu năm không ai dám mắng lão phu, không nghĩ tới hôm nay bị tiểu yêu mắng, các ngươi chặn ở trước mặt ta, sẽ không sợ ta giết các ngươi sao?

- Buông hắn ra.

Thanh Nhi lạnh lùng nói, dường như không quan tâm lão giả uy hiếp.

Lão giả quan sát tỉ mỉ Thanh Nhi, thấp giọng cười nói :

- Thật thú vị, nữ oa ngươi xinh đẹp như vậy, am hiểu lực lượng là không gian chi lực, trong cơ thể ẩn chứa lực lượng rất mạnh, có muốn làm đệ tử của ta không?

- Ngươi không xứng.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, làm cho lão giả nhìn hắn, cười hì hì nói :

- Ta không xứng, nơi nào không xứng?

- Già mà không kính, khi nhục hậu bối, có tư cách gì làm sư trưởng của người khác.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói ra, hắn cũng phiền muộn, hắn tu hành ở nơi này, lại bỗng nhiên gặp phải lão đầu, hơn nữa thực lực cường đại đến biến thái.

- Ngươi không biết thế giới này thực lực vi tôn sao, có thực lực là đủ rồi.

Lão giả cười hì hì nhìn Tần Vấn Thiên.

- Nếu bái sư hoặc thu đồ không nhìn phẩm tính, chỉ nhìn thực lực và thiên phú, người làm sư giả mà có lòng dạ nhỏ mọn, làm sao đồng ý thấy đệ tử siêu việt hắn; người làm đệ tử, nếu không nhớ sư ân, chỉ nhớ sư trách cứ, làm sao có thể không ôm lòng phẫn hận, sư đồ phản bội chỉ là chuyện sớm muộn.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói :

- Ta là hậu sinh vãn bối đang an tĩnh tu luyện ở đây, có điểm nào đắc tội tiền bối cứ tận khả năng nói ra, tội gì làm nhục như vậy, chỉ vì ngươi mạnh hơn chúng ta?

- Gia hỏa miệng lưỡi bén nhọn, muốn kích ta thả ngươi?

Lão giả cười nói nhìn Tần Vấn Thiên, sắc mặt Tần Vấn Thiên khó coi, lão giả không ăn bộ này.

- Tốt lắm, lão phu sẽ tha cho ngươi.

Lão giả lại nói, bàn tay vung lên, áp bách trên người Tần Vấn Thiên biến mất, tiểu tử và Thanh Nhi lui trở về bên cạnh Tần Vấn Thiên, vẫn cảnh giác nhìn lão giả.

Lão giả tính cách quái gở, rõ ràng biết Tần Vấn Thiên kích hắn nhưng vẫn thả người.

- Có thể có tiểu yêu và nữ nhân tuyệt sắc theo bên cạnh, phẩm tính của ngươi không tồi, lão phu cho ngươi một cơ hội, bái nhập môn hạ của ta, làm sao?

Lão giả nhìn Tần Vấn Thiên, cười khanh khách nói ra.

- Nếu ta cự tuyệt, tiền bối sẽ làm gì vãn bối sao?

Ánh mắt Tần Vấn Thiên sáng lên, hỏi.

- Sẽ không, ta không nói câu nào, lập tức rời đi, nhưng ngươi phải biết rằng, bao nhiêu người cầu mà cầu không được.

Lão giả híp mắt, tuy có vài phần khí chất tiên phong đạo cốt nhưng hắn giống như lão ngoan đồng.

- Không bái.

Hắn vừa dứt lời, Tần Vấn Thiên nói rát dứt khoát, làm cho lão giả kinh ngạc.

Nhìn Tần Vấn Thiên, nụ cười của hắn biến mất, sắc mặt từ từ trầm xuống, thật mất thể diện, hắn muốn thu đệ tử nhưng lại bị cự tuyệt, nếu như việc này truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi đâu mà gặp người.

Há miệng nhưng không lên tiếng, hắn vừa mới nói nếu như Tần Vấn Thiên cự tuyệt, hắn không nói câu nào, lập tức rời đi.

Xoay người, lão giả thật đi về phía trước, nhưng không đi bao xa, hắn bỗng nhiên ngừng lại, hắn xoay người nhìn Tần Vấn Thiên bên này, hỏi:

- Lão phu vẫn muốn biết nguyên nhân.

Lời này là đứa trẻ nói ra, nhưng Tần Vấn Thiên hiểu hắn nói thay lão nhân, lão giả kia rất sĩ diện, đáp ứng không nói, hắn sẽ không nói, lại không nhịn được muốn hỏi, bởi vậy truyền âm cho đứa bé bên cạnh hỏi.

- Không có nguyên nhân, ta không bái sư, ta có thể tự mình tu hành, sẽ trưởng thành trong lịch lãm.

Tần Vấn Thiên nhàn nhạt đáp lại.

- Đây là nguyên nhân sao, cơ hội như vậy, bao nhiêu người cầu còn không được.

Lão giả cực kỳ phiền muộn, tiếp tục mượn bé trai mở miệng.

- Tiền bối nói chuyện rất tự luyến, vãn bối không biết thân phận của ngươi, bởi vì thực lực của ngươi cường đại liền bái ngươi làm thầy, ta là người tùy tiện như thế sao?

Giọng nói của Tần Vấn Thiên lãnh đạm :

- Nếu là như vậy, tiền bối quá coi thường anh hùng thiên hạ rồi, mặc dù tiền bối thực lực rất mạnh, nhưng vãn bối tu hành chưa đến mười năm đã có tu vi cảnh giới như hiện tại, bốn ý chí võ đạo đã tiến vào đệ nhị cảnh hóa cảnh, không dám nói trác tuyệt, nhưng cũng không tự coi nhẹ mình, nếu tu hành đến tuổi tác của tiền bối, ta sẽ không dừng lại ở tu vi của tiền bối.

- Cuồng vọng.

Lần này, là lão giả lại lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nhưng hắn nói xong liền phất tay áo rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.