Tần Vấn Thiên thấy lão giả rời đi, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra. Thực lực của người này quá mạnh, hơn nữa tính cách cổ quái, thử một phen phương pháp khích tướng, lại vẫn thật sự hữu dụng, về phần lời lẽ hào hùng sau đó, có một nửa là cố ý mang đối phương kích đi, một nửa là phát ra từ tiếng lòng.
Tu hành đến nay, hắn chưa từng thấy Tinh Hồn của ai kiệt xuất hơn so với hắn, trong cùng cảnh giới, chưa gặp ai chiến lực mạnh hơn so với hắn.
Tần Vấn Thiên không dám nói thiên hạ này không có, dù sao, thiên hạ quá lớn, lớn đến mức hắn hôm nay đến cảnh giới Thiên Cương tầng ba đỉnh phong cũng vẫn nhìn không thấu.
Nhưng ít nhất Tần Vấn Thiên đối với bản thân cũng có sự tự tin mãnh liệt, đây là tín niệm của hắn.
Để việc này xuống, Tần Vấn Thiên tay cầm Xích Ma Kích, tiếp tục tu hành, đã sợ bóng sợ gió một hồi, như vậy, không có bất cứ việc gì có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn, quấy rầy đến hắn tu hành.
Hôm nay, tu vi hắn đã vào Thiên Cương tầng ba, bốn loại võ đạo ý chí đều vào hóa cảnh của đệ nhị cảnh, tâm cảnh cũng đủ rồi, hắn đã mơ hồ cảm giác, mình cách cảnh giới Thiên Cương tầng bốn không xa nữa.
Tuy tu hành buồn tẻ, nhưng nếu một lòng hướng tới, như vậy mặc dù có buồn tẻ nữa, cũng vẫn làm người ta vĩnh viễn duy trì kích tình phấn đấu.
Lão giả rời đi, nhưng chưa rời khỏi, đến phương xa, lão khoanh chân ngồi ở trên một ngọn núi tuyết, nhất cử nhất động của Tần Vấn Thiên đều rơi vào trong mắt.
- Lão phu vốn có việc làm, đi ngang qua nơi đây, không ngờ đụng phải ngươi kẻ vô liêm sỉ như vậy, vô tri, cuồng vọng, tức chết lão phu, ta ngược lại muốn xem, ngươi có bao nhiêu bản lãnh.
Lão giả tóc bạc tựa như rất buồn bực, lẩm bẩm, đồng tử phía sau lão ngậm miệng không nói, trong lòng cũng buồn bực, kẻ kia thật đúng là... Bao nhiêu người tha thiết ước mơ bái vào môn hạ sư tổ mà cầu còn không được, hắn thế mà từ chối, từ chối!
Sư tổ tính cách cổ quái, có đôi khi trầm ổn, có khi lại có tâm tính bất hảo của thiếu niên, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ để ý cái nhìn của người khác, lão làm việc, chỉ dựa vào sở thích của bản thân.
Nhưng hôm nay, lại bị một hậu bối va chạm, nghĩ hẳn trong lòng vô cùng buồn bực, lão nhân gia từng có lúc nào bị người ta từ chối.
Lần này ngồi xuống, là đủ ba mươi ngày, lão giả đã nhìn thấy rất nhiều sự vật lão trước kia chưa nhìn thấy, cái này tựa như là một chuyện cực kỳ buồn tẻ, nhưng lão giả thế mà lại im lặng ngồi ở nơi đó ba mươi ngày.
Trong ba mươi ngày này, lão thấy được người và yêu thú đồng bạn cứu nhau trong lúc hoạn nạn, loại cảm tình đó, từ trong nụ cười có thể nhìn ra; lão đã thấy được một loại thủ hộ, nha đầu kia tựa như cũng tu hành, nhưng lực chú ý của nàng, thường xuyên ở trên người Tần Vấn Thiên, loại thủ hộ này, khiến lão rất kinh ngạc, kẻ này, là người nào, có thể đáng giá một nữ tử xinh đẹp đối đãi như vậy.
Lão đã thấy được một loại kiên trì, một loại chấp nhất.
Trong mỗi một kích, mỗi một kiếm, mỗi một chưởng kia ẩn chứa kiên trì, giống như vĩnh viễn không biết mỏi mệt, không cảm thấy buồn tẻ, vĩnh viễn đều là thần thái sáng láng như vậy.
Mỗi lần trùng kích cảnh giới thất bại đó, lại không chút oán giận, cẩn thận bản tâm, chấp nhất làm lại từ đầu.
Lão không biết thiếu niên này là người phương nào, đã trải qua cái gì, nhưng phần tâm tính cùng chấp nhất này, dần dần khiến ánh mắt lão giả ngưng trọng hẳn lên.
Lão giả cả đời duyệt vô số người, lão nhìn người, chưa bao giờ chỉ nhìn thiên phú, ngược lại, lão lúc ấy đối với thời điểm Tần Vấn Thiên nói ra thế giới này thực lực vi tôn, cũng có một loại ý tứ thử, lão muốn xem phản ứng của Tần Vấn Thiên, trên thực tế về sau Tần Vấn Thiên tuy chọc giận lão, nhưng lão lại không một chút nào tức giận, bởi vì lời Tần Vấn Thiên nói, trái lại cũng phù hợp tâm tính lão, nếu không cho dù Tần Vấn Thiên thiên phú cao tới đâu, lão cũng sẽ tuyệt không dừng lại ở đây chậm trễ một đoạn thời gian.
Sở dĩ dừng lại, chỉ vì muốn nhìn cho rõ.
Một tháng này dừng lại, chuyện đã xảy ra nơi đó tuy rất đơn giản, nhưng lại khiến lão rất động dung, một người tu hành thần thông, một lần, mười lần, trăm lần, không tính là gì; ngàn lần, có thể nói là chăm chỉ; nhưng nếu như vĩnh viễn không biết dừng, vạn lần, thậm chí mười vạn lần, chỉ vì một đòn hoàn thiện, tâm tính chấp nhất bực này, lại thêm thiên phú của hắn, muốn không thành châu báu, cũng khó.
Lời thiếu niên nói tuy cuồng vọng, nhưng lại không giả, hắn dùng sự cố gắng cùng thiên phú của bản thân, chống đỡ sự cuồng vọng của mình.
- Kẻ này, là tài năng có thể đào tạo.
Lão giả lẩm bẩm, sau đó chỉ thấy lão nhắm mắt lại, lâm vào trong im lặng tuyệt đối.
Nơi cách thành Huyễn Vương của hoàng triều Đại Thương cực kỳ xa xôi, có một vực cường giả như mây, trong vực này, có bá chủ, tên là Hoàng Cực Thánh Tông.
Hoàng Cực Thánh Tông, khai tông lập phái không biết bao nhiêu năm tháng, thống lĩnh chín đại môn phái, ba đại hoàng triều, địa vực rộng lớn vô tận, nhân vật thiên tài của những thế lực này sẽ cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong Hoàng Cực Thánh Tông, các mạch cạnh tranh, trổ tài năng, dần dần triển lộ mũi nhọn, trở thành nhân vật lãnh tụ, nhân vật đứng đầu các mạch Hoàng Cực Thánh Tông.
Hoàng Cực Thánh Tông bao quát các mạch, huy hoàng cường thịnh mà nó có, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Nhưng vô số năm qua phát triển, các mạch của Hoàng Cực Thánh Tông, thực ra cùng chín đại môn phái cùng với ba đại hoàng thành phía dưới chung một nhịp thở, chín phái ba hoàng triều, tất cả đều phụ thuộc vào các mạch thế lực của Hoàng Cực Thánh Tông.
Trượng Kiếm Tông, là một phái kỳ nhất trong chín phái, phái này, nhân số thưa thớt nhất trong chín phái, càng so ra kém hoàng triều Đại Thương và Đại Chu.
Bởi vậy có lời, Trượng Kiếm Tông, chính là một tông điêu linh xuống dốc nhất, Nhưng chưa từng có ai dám xem nhẹ Trượng Kiếm Tông, tông này tuy ít người nhất, nhưng cách một số năm, có thể xuất hiện một vị kinh tài tuyệt đại, hơn nữa, người của tông môn, tất cả đều tính cách khác người, kiệt ngạo bất tuân, trượng kiếm thiên hạ, thái độ ngông cuồng, người khác lại rất kiêng kị.
Giờ phút này, trong Trượng Kiếm Tông, trong quần thể kiến trúc rộng lớn, tuy không nhiều người, nhưng người tông này, tùy ý bước vào một vị, đều có thể là người chói mắt một phương.
Nhưng lúc này, không ít nhân vật cường đại của một mạch này, tất cả đều vẻ mặt nghiêm túc, đang đi về phía một tòa đại điện.
Khí chất đoàn người này tất cả đều phi phàm, tùy ý một người, cũng là người cực kỳ trác tuyệt, ánh mắt thâm thúy sáng ngời, bọn họ đều bước vào trong đại điện, sau đó đứng ở bên trong, tất cả đều lộ ra vẻ mặt cung kính, hơi cúi đầu, giống như trước mặt bọn họ là vật cực kỳ tôn quý.
Nhưng trên thực tế, nơi đó chẳng qua có một pho tượng, chỉ là trên thân pho tượng này, lại mơ hồ lóe ra một luồng sáng, giống như là vật còn sống.