Thái Cổ Thần Vương

Chương 742: Chương 742: Trượng Kiếm Tông (2)




- Sư tôn hiển niệm, không biết có chuyện gì phân phó?

Một người cầm đầu, khí chất trác tuyệt, giống như thanh kiếm sắc bén, đối mặt pho tượng lại vẫn cung kính như cũ, mở miệng hỏi, pho tượng trước mặt hắn, chính là sư tôn của hắn, sớm ngày đã vào Hoàng Cực Thánh Tông, nay dạo chơi bốn phương, bình thường rất khó gặp, cho dù là hắn, cũng đã không ít năm chưa nhìn thấy sư tôn.

Sư tôn hắn hiển niệm, bình thường đều là chuyện phi thường quan trọng, chỉ là lần này, không biết vì chuyện gì, thế mà lại hiển niệm.

Trên pho tượng có hào quang lóng lánh ra, lập tức, ở phía trước mọi người xuất hiện một đoạn hình ảnh, trong đó, rõ ràng có bóng người Tần Vấn Thiên ở trong.

- Người này, đang tu hành ở trong Thiên Sơn sơn mạch ngoài thành Huyễn Vương, ta muốn hắn, trưởng thành ở trong Trượng Kiếm Tông, tương lai lúc Hoàng Cực Thánh Tông tuyển nhận môn nhân, ta cần thấy hắn bước vào Hoàng Cực Thánh Tông.

Pho tượng thanh âm nghiêm túc, khiến ánh mắt mọi người chăm chú nhìn bóng người trong hình ảnh, âm thầm ghi nhớ người này.

- Cẩn tuân sư mệnh.

Người cầm đầu hơi hạ thấp người về phía pho tượng, đáp ứng việc này.

- Nhớ kỹ, việc này, phi thường quan trọng, cần nghiêm túc đối đãi.

Pho tượng kia lại mở miệng lần nữa, khiến mọi người đều có chút kinh hãi, bọn họ đều biết lão giả là người thế nào, thế mà đối với một nhân vật trẻ tuổi dụng tâm như vậy, có thể thấy được đối với người này, nhất định là phi thường coi trọng.

- Vâng.

Người cầm đầu, cũng chính là tông chủ Trượng Kiếm Tông hiện nay, lại một lần nữa gật đầu đáp ứng, đồng thời mở miệng nói:

- Việc này con sẽ tự mình đốc thúc, nhất định sẽ hoàn thành.

- Mặt khác, thanh thế phải lớn, đồng thời không thể để hắn biết, việc này là mệnh lệnh của ta, tốt nhất, có thể để hắn hoàn toàn căn cứ ý nguyện bản thân lựa chọn.

Pho tượng lại phun ra một thanh âm, tông chủ Trượng Kiếm Tông một lần nữa gật đầu.

- Được rồi, ta đi đây.

Thanh âm này sau khi dứt lời, pho tượng liền ảm đạm, khiến mắt mọi người lộ ra mũi nhọn, đặc biệt là tông chủ Trượng Kiếm Tông, trong ánh mắt hiện lên một mảng khác thường. Sư tôn hiển niệm, không nhiều lời một chữ, chỉ vì một nhân vật trẻ tuổi.

Sau một lát, tông chủ Trượng Kiếm Tông dẫn người ra khỏi đại điện, lập tức hạ lệnh, thông báo chín đại phái cùng với hoàng triều Đại Thương, Trượng Kiếm Tông hắn, muốn ở trong thành Huyễn Vương của hoàng triều Đại Thương chọn đệ tử.

Lệnh này vừa ra, cao thấp Trượng Kiếm Tông đều chấn động, đây là Trượng Kiếm Tông bọn họ lần đầu tiên, ở ngoài tông môn Trượng Kiếm Tông chọn đệ tử, trước kia cho tới nay đều là người khác bái lên sơn môn Trượng Kiếm Tông, nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì Trượng Kiếm Tông chính là tông môn tự do nhất, nhất phóng nhất trong chín đại phái.

Hơn nữa, là mang địa điểm đặt ở trong một tòa vương thành của hoàng triều Đại Thương, thành Huyễn Vương.

Tin tức này truyền ra, không biết sẽ dâng lên bao nhiêu sóng gió, bọn họ cũng đều tò mò, tông chủ đây là làm sao, thế mà lại hạ đạt một đạo mệnh lệnh hoang đường như thế.

Nhưng việc này đã là tông chủ tự mình hạ lệnh, bọn họ chỉ có thể nghiêm khắc đốc thúc mà làm việc.

Lúc này Tần Vấn Thiên hoàn toàn không biết, một hồi gió lốc kịch liệt sẽ xuất hiện bởi vì hắn ở trong thành Huyễn Vương, khi tin tức đó lan tràn đến thành Huyễn Vương, cũng sẽ không có ai nghĩ đến, ngọn nguồn tất cả, là thanh niên áo trắng tu hành trong Thiên Sơn sơn mạch.

Tần Vấn Thiên giờ phút này điên cuồng hút vào tinh thần nguyên lực, Nguyên Phủ luân mạch trong cơ thể rít gào, Vũ Mệnh Thiên Cương vang lên ông ông, uy thế ngập trời từ trên người hắn bùng nổ ra, cực kỳ cuồng bạo, hiển nhiên, đã ở bên bờ phá cảnh.

Một màn này giằng co thời gian cả nửa ngày, rốt cuộc tiếng vang răng rắc truyền ra, xương khớp mạch lạc trong cơ thể Tần Vấn Thiên đều bắt đầu động, Nguyên Phủ điên cuồng xoay tròn, Vũ Mệnh Thiên Cương càng thêm lấp lánh, cảnh giới của hắn, đã bước vào cảnh giới Thiên Cương tầng thứ tư.

Thanh niên áo trắng mở mắt ra, khóe miệng phác họa một nụ cười hài lòng.

Nữ tử tuyệt sắc thủ hộ phía trên đỉnh núi tuyết kia, trong mắt đẹp giống như cũng có một luồng ánh sáng.

Xa xa, nơi Tần Vấn Thiên không thể nhìn thấy, lão giả kia đứng dậy, trên mặt lộ ra hồng quang, tựa như lão cũng vì chờ giờ khắc này nghẹn rất lâu rồi.

- Tên vô liêm sỉ, ngươi cho rằng có thể chạy khỏi lòng bàn tay lão phu, xem ngươi có thể tạo ra bao nhiêu sóng gió.

Lão giả cười sang sảng, nhưng sau đó vẻ mặt khẽ biến nói:

- Không ổn, hình như trì hoãn quá lâu rồi.

Dứt lời thân thể lão như một trận gió, nháy mắt rời đi, còn mang người phía sau lão cùng nhau cuốn đi, giống như, từ trước tới giờ lão chưa từng xuất hiện ở đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.