Thái Cổ Thần Vương

Chương 813: Chương 813: Lửa giận ngập trời (1)




Cùng lúc Đông Sơn Cẩm ảo tưởng, thuộc hạ của hắn đã vây Tần Vấn Thiên lại, khí tức nở rộ, yếu nhất cũng có tu vi Nguyên Phủ đỉnh phong, một gã thị vệ mạnh nhất ở bên cạnh Đông Sơn Cẩm bảo hộ hắn an toàn, tu vi là Thiên Cương tầng bốn.

- Khuynh Thành, xem ra chúng ta phải trở về rồi.

Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành lắc đầu cười khổ, đã có người nhằm vào mình với Mạc Khuynh Thành, như vậy hiển nhiên không chỉ là Đông Sơn Cẩm phế vật này mà thôi, phiền toái đến tiếp sau chỉ sợ mới khó giải quyết, phải về hoàng cung.

Nhưng hắn đã đáp ứng Mạc Khuynh Thành hộ tống Mạc Khuynh Thành cùng nhau yên tĩnh hưởng thụ nửa ngày thời gian này, liền cũng không có gì phải hối hận, Diệp Không Phàm muốn ép giết mình, lại nào có dễ dàng như gã nghĩ.

- Vâng.

Mạc Khuynh Thành khi nhìn về phía người xung quanh lộ ra một biểu cảm chán ghét, hai người đối thoại rơi vào trong tai Đông Sơn Cẩm, lại khiến Đông Sơn Cẩm sửng sốt, thanh niên này cùng với Mạc Khuynh Thành tuy khí chất bất phàm, nhưng nhìn tuổi chỉ sợ còn chưa lớn bằng hắn, lại có thể lợi hại đến chạy đi đâu.

Huống hồ Đông Sơn Cẩm hắn thân là con Đông Sơn hầu chư hầu một phương, đối với nhân vật thượng tầng của Diệp quốc vẫn nhận biết, tuyệt không có hai người trước mắt.

Nhưng cũng trách Đông Sơn Cẩm này không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày lêu lổng, nếu không nếu hắn quan tâm nhiều chút tình báo hoàng gia, tất nhiên sẽ biết hôm nay trong hoàng cung có thêm không ít nhân vật, mà những người này, đều là người Đông Sơn Cẩm hắn không thể trêu vào.

- Tiểu mỹ nhân, đừng vội, ta còn phải hầu hạ ngươi. Hắc hắc, các ngươi còn chưa động thủ.

Đông Sơn Cẩm càng thêm nôn nóng khó dằn nổi, tuyệt thế mỹ nữ như vậy, hắn còn chưa từng nhúng chàm, hôm nay ở tửu quán này gặp được, sao có thể không nổi ác ý, hắn lại không biết, chính là hắn bản tính hảo sắc, mới sẽ bị người ta lợi dụng.

- Ông!

Chỉ thấy một thanh trường đao chém về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt người nọ lộ ra nụ cười lạnh dữ tợn, một đao có thể chém chết Tần Vấn Thiên.

- Đang!

Tiếng vang thanh thúy truyền ra, trường đao chém ở đầu vai Tần Vấn Thiên, vốn chuẩn bị chém xuống đầu hắn, nhưng đao thế mà bắn ngược, một màn này dọa người khác chuẩn bị ra tay vẻ mặt ai cũng trở nên cứng ngắc.

Tần Vấn Thiên hôm nay thân thể lợi hại cỡ nào, lại lấy tinh thần nguyên lực phòng ngự thân thể, há là một gã Thiên Cương cảnh tầng một có thể làm bị thương.

- Ngươi...

Thị vệ cầm đao kia sắc mặt liên tục thay đổi, biết đá phải tấm sắt rồi.

Mà vào lúc này, thân thể Tần Vấn Thiên chậm rãi đứng lên, đột nhiên, một áp lực làm người ta hít thở không thông bao phủ cả không gian, mái tóc dài của Tần Vấn Thiên bay lên, đường nét nhu hòa trên mặt dần dần trở nên yêu tuấn, trên cả người lộ ra một khí chất không gì sánh kịp.

- Người không liên quan, rời khỏi.

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, trong phút chốc từng cái bóng người lóe lên rời đi, mà người ở quanh Tần Vấn Thiên thân thể khẽ run lên.

Đông Sơn Cẩm không phải là kẻ ngu dốt, lúc này hắn làm sao không biết có thể đã chọc vào người thân phận bất phàm, chỉ thấy thị vệ bên cạnh hắn mở miệng nói:

- Các hạ, hôm nay đã mạo phạm nhiều mong thứ lỗi, chúng ta bây giờ rời đi.

Tần Vấn Thiên quay đầu lại, bàn tay vung lên, trong tích tắc có một tiếng hét thảm, mi tâm người cầm đao kia xuất hiện một vết kiếm, ngay lập tức mất mạng, người xung quanh hắn ùn ùn lui về phía sau, lộ ra một chút sợ hãi.

- Ta chính là con trai của Đông Sơn hầu, ngươi giết thuộc hạ của ta ta cũng không truy cứu, dừng tay ở đây như thế nào.

Đông Sơn Cẩm nhìn thấy một người chết, trong lòng khẽ run, nhưng ngay tại lúc hắn nói chuyện, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía hắn, chỉ là trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy giống như rơi vào Cửu U địa ngục, nguy cơ tử vong tuyệt vọng bao phủ hắn, một ánh mắt đó, có thể phá hủy tất cả tín niệm sinh tồn của hắn.

Tần Vấn Thiên đi về phía trước một bước, kiếm khí tàn phá bừa bãi trong thiên địa, trong phút chốc, lại có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, chỉ thấy mấy tên thị vệ ngã xuống.

- Các hạ...

Hộ vệ bên cạnh Đông Sơn Cẩm hét lớn một tiếng:

- Tuy các hạ thực lực rất mạnh, nhưng Đông Sơn hầu phủ cao thủ nhiều như mây, ngươi nếu giết tiểu hầu gia, chỉ sợ cũng là đường chết.

Tần Vấn Thiên như là chưa nghe thấy lời hắn nói, lại bước ra một bước, trong phút chốc người nọ cảm giác được kiếm uy ngập trời rơi ở trên người, Tần Vấn Thiên nâng tay, bàn tay chém ra, thân thể người nọ bạo lui, nhưng lại thấy máu như mưa rơi, mi tâm hắn xuất hiện một vết máu.

- Không...

Máu tươi dinh dính bắn vào trên người Đông Sơn Cẩm, hắn rít gào một tiếng, sợ tới mức thân thể run rẩy không ngừng.

Tần Vấn Thiên lại lần nữa bước ra một bước, trong nháy mắt này, toàn bộ hộ vệ của Đông Sơn Cẩm đều kêu thảm thiết, chết ngay tại chỗ, không có một ai còn có thể sống sót.

Thân thể Đông Sơn Cẩm trực tiếp xụi lơ ở trên mặt đất, giống như một bãi bùn nhão, sợ tới mức hồn vía lên mây. Hắn nhìn Tần Vấn Thiên giống như là nhìn ma quỷ, cường giả hắn từng gặp cũng không ít, nhưng còn chưa ai có thể đủ khiến hắn tuyệt vọng như vậy, đi từng bước một về phía hắn, mỗi một bước đều có người chết, đây là tàn phá đối với tinh thần ý chí.

- Người họ Sở sau khi đưa ngươi tới nơi này liền tránh ở xa xa giám thị động tĩnh bên này, nghĩ hẳn kế tiếp sẽ có người thông báo người của Đông Sơn hầu ngươi phục giết ta, nhưng bọn họ đều đã chết, sau trận này, cho dù Đông Sơn hầu giết ta, toàn bộ Đông Sơn hầu phủ cũng sẽ chôn theo.

Tần Vấn Thiên quan sát Đông Sơn Cẩm, lạnh lùng nói, gió lạnh đâm vào trên người Đông Sơn Cẩm, khiến gã cảm giác mình ở trong địa ngục, mỗi một câu kia, đều làm hắn cảm thấy hơi lạnh thấu xương, thật lạnh.

Hắn không ngu như vậy, lời Tần Vấn Thiên nói hắn sao có thể nghe không hiểu, cái này không chỉ có muốn mạng của hắn, còn muốn diệt Đông Sơn hầu phủ hắn, đây là kế sách oán độc cỡ nào, hôm nay hắn đương nhiên cũng đoán được, thanh niên trước mắt thân phận nhất định không tầm thường, giết gã, Đông Sơn hầu phủ cũng phải chôn theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.