Thái Cổ Thần Vương

Chương 812: Chương 812: Nhằm vào (2)




- Không được.

Tần Vấn Thiên quả quyết từ chối, nhìn Mạc Khuynh Thành, thấy ánh mắt u oán của đối phương, lòng Tần Vấn Thiên lại mềm nhũn, dịu dàng nói:

- Khuynh Thành, muội thậm chí không biết năm đó người đưa muội đến trong cốc là người phương nào, sư tôn muội đối với muội coi trọng như thế, muội sao có thể cô phụ một mảng tâm ý của ông ấy.

Dược Hoàng cốc địa vị siêu nhiên, có thể phong Mạc Khuynh Thành làm thánh nữ, hơn nữa những người Dược Hoàng cốc theo Mạc Khuynh Thành tới đây đều kính sợ đối với nàng, có thể thấy được địa vị cao của Mạc Khuynh Thành ở Dược Hoàng cốc, hẳn là Dược Hoàng ban cho. Hắn mơ hồ cảm thấy, chỉ sợ cái này có liên quan với người năm đó cứu Mạc Khuynh Thành hơn nữa đưa về phía Dược Hoàng cốc.

Người này, coi như là đối với Mạc Khuynh Thành ân nặng như núi, chỉ không biết là ai.

Huống hồ còn có nguyên nhân Tần Vấn Thiên cũng chưa nói, hắn yêu Mạc Khuynh Thành, lại không hy vọng nàng trở thành phụ thuộc mình. Mạc Khuynh Thành hôm nay có thể luyện chế ra đan dược cấp năm, thiên tài đan đạo bực này đáng sợ cỡ nào, Dược Hoàng cốc không thể nghi ngờ là chỗ thích hợp nàng nhất, Tần Vấn Thiên lại có thể nào vì mình mà chậm trễ nàng.

Nhưng hắn cũng hiểu, Mạc Khuynh Thành cam nguyện buông xuống tất cả đi theo hắn, lại há không phải dụng tình sâu vô cùng.

- Biết rồi.

Mạc Khuynh Thành u oán nói, đôi mắt nhu tình như nước kia, có thể làm cho ý chí sắt đá cũng hòa tan, Mạc Khuynh Thành cũng biết tâm tư của Tần Vấn Thiên, hai người đều hiểu trong lòng mà không nói ra, chỉ nhìn lẫn nhau, lộ ra nụ cười sáng lạn, chuyện rời khỏi Dược Hoàng cốc, Mạc Khuynh Thành cũng không nhắc lại nữa.

Hai người dịu dàng thắm thiết, hưởng thụ loại yên tĩnh này.

Trên một bàn tao nhã khác của tửu quán, có vài gã con em thanh niên ngồi, trong đó có một người thần thái lỗ mãng, trên mặt lộ ra vệt trắng mất tự nhiên, đôi mắt kia lộ ra tà quang, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vị trí Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành, hoặc là nói, đang nhìn chằm chằm Mạc Khuynh Thành.

- Vậy mà lại có nữ tử cỡ này.

Trong lòng thanh niên nghĩ, sau đó nhìn về phía thanh niên ngồi đối diện hắn, hai người nhìn nhau cười.

- Sở huynh hôm nay mời ta đến, cũng thật may mắn.

Thanh niên mỉm cười nói.

Người được gọi là Sở huynh kia lộ ra nụ cười hiểu biết, sau đó nói:

- Ta còn có việc, cáo từ.

- Ha ha.

Thanh niên mỉm cười, nói:

- Sở huynh đi thong thả.

Sau khi đối phương rời đi, thanh niên không kiêng nể gì nhìn chằm chằm về phía Mạc Khuynh Thành, Tần Vấn Thiên tự nhiên cảm giác được, không ngờ tửu quán bên hồ nơi tao nhã như thế, cũng sẽ đụng phải kiểu người này, làm người ta mất hứng.

- Khuynh Thành, muốn đổi chỗ hay không.

Tần Vấn Thiên cười nói, Mạc Khuynh Thành gật gật đầu.

Nhưng giờ phút này, lại thấy thanh niên đứng dậy, cười nói:

- Huynh đài xin khoan đã.

Tần Vấn Thiên vừa mới chuẩn bị đứng dậy, lại không ngờ đối phương lại vẫn thực sự gọi hắn lại, khẽ nhíu mày, trong ánh mắt có hàn quang chợt lóe rồi biến mất.

- Có chuyện gì?

Tần Vấn Thiên nhìn quét về phía đối phương.

- Tại hạ Đông Sơn hầu phủ Đông Sơn Cẩm, thấy các hạ phi phàm, lòng có ý kết giao, không biết các hạ có thể nể mặt không, đến bên này một chuyến?

Đông Sơn Cẩm mỉm cười nói, khiến người bên cạnh trong lòng thầm run sợ, thì ra là vị công tử háo sắc kia của Đông Sơn hầu phủ, nữ tử này gặp phải Hỗn Thế Ma Vương này, xui xẻo rồi.

- Không có hứng thú.

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói.

Đông Sơn Cẩm nhướng mày, trong mắt hiện lên một hào quang lạnh lẽo, uy hiếp nói:

- Các hạ, ngươi đây là không nể mặt tại hạ sao?

- Cút!

Trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một luồng hàn quang sắc bén, nhất thời đám người phía sau Đông Sơn Cẩm đều lộ ra vẻ mặt lạnh lùng hung hãn, nói:

- Tiểu hầu gia, làm sao bây giờ?

Trong mắt Đông Sơn Cẩm hiện lên một hào quang âm hiểm hung tợn, đôi mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, cười nói:

- Nể mặt mà không nhận, đã như vậy, giết người này, nhưng vị mỹ nữ kia, lại không nên tổn thương mảy may, nếu không bản công tử lấy mạng các ngươi.

Tần Vấn Thiên vẫn nhíu mày như cũ, cảm giác của hắn lan tràn, xa xa mơ hồ có người giám thị bên này, thanh niên họ Sở đã rời đi vẫn còn đó, chưa đi xa, nhìn chăm chú vào động tĩnh bên này.

Điều này làm Tần Vấn Thiên lòng như gương sáng, Đông Sơn Cẩm ngu xuẩn này, hẳn là trở thành quân cờ người khác lợi dụng, nghĩ đến đây trong lòng Tần Vấn Thiên âm thầm lắc đầu, đã là như thế, như vậy ở nơi này gặp được Đông Sơn Cẩm, sẽ không là trùng hợp, mà là có người cố ý làm.

Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành liếc mắt một cái, hai người đều rõ ràng đối phương ý tứ, không nghĩ tới khó được đi ra đi một chút, lại bị người theo dõi, không cần nghĩ nhiều bọn họ cũng biết là ai làm, ở Diệp quốc, bọn họ trừ bỏ đắc tội quá Diệp Không Phàm, còn có ai đâu?

- Thật đẹp, thật sự là đẹp chết thiếu gia rồi.

Đông Sơn Cẩm lại không biết mình đã chỉ còn đường chết, còn đang nhìn chằm chằm Mạc Khuynh Thành, ảo tưởng một số hình ảnh kiều diễm, trong mắt tà quang hừng hực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.