Thái Cổ Thần Vương

Chương 811: Chương 811: Nhằm vào (1)




Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành sau khi rời khỏi tẩm cung Nhân Hoàng, đám người Nhân Hoàng nhìn bóng người hai người rời đi tất cả đều mỉm cười.

- Hai tiểu gia hỏa này, thật đúng là như keo như sơn.

Hoàng Hậu ngồi ở cạnh giường của Nhân Hoàng, ấm áp tinh tế bàn tay khẽ vuốt gò má Nhân Hoàng, đại khái cũng chỉ có nàng có thể thân cận như thế với Nhân Hoàng.

- Nàng lại nhớ tới chúng ta năm đó rồi.

Nhân Hoàng cầm tay Hoàng Hậu mỉm cười, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên một sự áy náy, hai người cũng từng là nhân gian quyến lữ, về sau hắn vào Thiên Tượng, được lập làm nhân tuyển Nhân Hoàng của Diệp quốc, rốt cuộc đánh bại các đối thủ cạnh tranh, chính thức phong thái tử cổ quốc, nhiều năm sau, hắn vũ lực vô song Diệp quốc, đăng cơ làm một đời Nhân Hoàng.

Sau khi trở thành Nhân Hoàng, cần áp chế chư vương, còn cần thống ngự cổ quốc, quan trọng nhất là, tu vi hắn tuyệt không thể tụt lại, đây là căn bản cho hắn trở thành Nhân Hoàng, vũ lực mới có thể chấn nhiếp thiên hạ, đây cũng là nguyên nhân hắn thậm chí nguyện ý đặt Tần Vấn Thiên làm thái tử, hắn biết rõ lấy thiên phú mấy con trai của hắn, tương lai không có khả năng áp chế được chư vương cùng với hậu nhân của bọn họ.

Bởi vì những điều này, hắn tự nhiên liền chậm trễ Hoàng Hậu, mấy năm nay cực ít có thời gian làm bạn bên nàng, ngược lại hôm nay bệnh nặng, Hoàng Hậu suốt ngày chiếu cố ở bên, chưa từng rời khỏi một lát nào, điều này tựa như có chút châm chọc, lại khiến trong lòng hắn cảm động.

- Vấn Thiên và Khuynh Thành, bọn họ so với chúng ta năm đó càng ưu tú hơn.

Hoàng Hậu nắm chặt tay Nhân Hoàng, ánh mắt lộ ra nét nhu hòa.

Nhân Hoàng khẽ gật đầu, hắn cũng cho rằng, thành tựu của Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành hai người, sớm hay muộn là sẽ vượt qua hai người bọn họ, chí hướng của hắn, không ở thống ngự cổ quốc.

Việc nơi đây, rất nhanh đã truyền ra, chư vương sau khi biết được Nhân Hoàng thu Tần Vấn Thiên làm nghĩa tử, không khỏi bắt đầu tìm hiểu thân phận Tần Vấn Thiên, trong lòng lại cười lạnh, kẻ này thân là đệ tử Trượng Kiếm tông, bảo hộ Diệp Lăng Sương trở về thì thôi, hôm nay dám tham gia đến trong hoàng thất Diệp quốc, thật ra cũng to gan, chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ bằng vào quan hệ của hắn cùng Mạc Khuynh Thành, có thể không đặt chư vương vào mắt như thế?

Trong lòng Diệp Không Phàm vốn thầm hận đối với Tần Vấn Thiên, sau khi nghe nói tin tức này, sát niệm trong lòng càng mạnh thêm rất nhiều, Tần Vấn Thiên này thật đúng là coi trời bằng vung, thế mà dám nhận Nhân Hoàng làm nghĩa phụ, không biết sống chết.

Đối với phản ứng của mọi người, Tần Vấn Thiên ngược lại không để ý, hắn chỉ cảm thấy hợp ý với Nhân Hoàng, lấy thân phận Nhân Hoàng đề xuất muốn thu hắn làm nghĩa tử cũng không quá phận, huống hồ, Nhân Hoàng cũng biết tình huống của mình, đang chậm rãi khôi phục, mới có yêu cầu này, nếu không nếu là trước đó Nhân Hoàng mạng không còn dài, hắn sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy hãm Tần Vấn Thiên vào hoàn cảnh không tốt.

Dù sao, một Nhân Hoàng Diệp quốc cường thế làm nghĩa phụ, tốt xấu là có thể giúp Tần Vấn Thiên, nhưng nếu một Nhân Hoàng Diệp quốc mất mạng, Tần Vấn Thiên nghĩa tử này sợ là sẽ phải xui xẻo.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành bước chậm trong hoàng cung Diệp quốc, nhìn thấy người đi theo phía sau, Mạc Khuynh Thành đột nhiên cười nói với Tần Vấn Thiên:

- Chúng ta đi Diệp quốc dạo một chút được không?

Tần Vấn Thiên nhìn đôi mắt sáng ngời của Mạc Khuynh Thành, lòng như gương sáng, hắn biết dụng ý của Khuynh Thành, nghĩ hẳn cũng muốn giống như người bình thường, cùng người mình âu yếm tùy ý đi dạo, thể hội một phen hạnh phúc đơn giản.

- Tốt.

Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

Mạc Khuynh Thành thấy Tần Vấn Thiên đáp ứng, không khỏi cười tươi đẹp, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Dược Hoàng cốc nói:

- Ta đi ra ngoài một chút, đừng đi theo ta.

- Thánh nữ...

Có người muốn nói gì, lại thấy trong ánh mắt Mạc Khuynh Thành hiện lên một luồng uy nghiêm, nhất thời nữ tử kia có chút ủ rũ, lắc đầu nói:

- Vâng, thánh nữ.

Mạc Khuynh Thành xoay người, kéo tay Tần Vấn Thiên.

- Muội nha đầu này.

Tần Vấn Thiên khẽ lắc đầu, thật ra hôm nay hoàng cung Diệp quốc dù chưa bùng nổ xung đột, trái lại đã là bao phủ mây đen, loại thời cơ này Tần Vấn Thiên hiểu hai người không nên tùy ý ra ngoài, dù sao tâm trí Tần Vấn Thiên sớm không thể so với năm đó, biết rõ lòng người hiểm ác.

Nhưng đối với yêu cầu của Mạc Khuynh Thành, hắn sao nhẫn tâm từ chối, bởi vậy trên mặt hắn vẫn luôn mang theo nụ cười, mang theo Mạc Khuynh Thành cùng nhau ngự không rời đi.

Hoàng thành Diệp quốc hết sức phồn hoa, chung quanh cũng vô cùng náo nhiệt, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành giống như người thường đi ở trên đường, nhưng lấy khí chất cùng tướng mạo của bọn họ, đã định sẵn rất khó bình thường, luôn không ngừng có ánh mắt rơi ở trên người bọn họ, trong lòng phát ra kinh ngạc than thở, thậm chí rất nhiều người bị dung nhan Mạc Khuynh Thành làm kinh ngạc đứng ở tại chỗ, khiến Mạc Khuynh Thành hơi chu mỏ, có chút bất mãn, vẻ mặt đáng yêu đó trái lại khiến Tần Vấn Thiên cười đặc biệt vui vẻ.

- Huynh còn cười.

Mạc Khuynh Thành véo eo Tần Vấn Thiên, khiến Tần Vấn Thiên cười khổ liên tục:

- Khuynh Thành, lúc ở Sở quốc muội cũng không dám tùy tiện ra ngoài, chẳng lẽ còn không biết sức quyến rũ của mình lớn bao nhiêu sao.

- Ở Sở quốc muội cho rằng vì thân phận của muội, người Sở quốc đều biết muội, nhưng nơi này là Diệp quốc, ai biết cũng sẽ như vậy.

Mạc Khuynh Thành chu mỏ, lúc ở bên người Tần Vấn Thiên, nàng giống như là thiếu nữ lúc trước, thuần phác ngây thơ.

- Người trong thiên hạ ai không thích cái đẹp.

Tần Vấn Thiên cười nói:

- Muội coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy là được rồi.

- Đồ ngốc.

Mạc Khuynh Thành đi về phía trước vài bước, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên, sau đó tiêu sái xoay người chạy bước nhỏ về phía trước, Tần Vấn Thiên đành phải đuổi theo.

Cứ như vậy không có mục tiêu đi dạo hồi lâu, hai người hoặc ở trên đường đi bộ, hoặc ngồi thuyền chơi hồ, ngắm phong thái hai bờ sông cố đô, lại hoặc là đi ở trên cổ đạo chim hót hoa thơm, ở trên khuôn mặt tuấn tú kia của Tần Vấn Thiên từ đầu tới cuối tràn đầy mỉm cười nhu hòa, trên mặt Mạc Khuynh Thành, từ đầu tới cuối treo hào quang hạnh phúc.

Hai người giống như thần tiên quyến lữ, được người ta hâm mộ.

Đi mệt rồi, hai người nghỉ ngơi ở một chỗ tửu quán bên hồ, thưởng thức mùi rượu đặc hữu, ngắm phong cảnh trong hồ, thật sự rất thả lỏng, Tần Vấn Thiên đã rất lâu chưa thích ý thả lỏng như vậy.

- Vấn Thiên, nếu không muội lần này sau khi trở về, liền chào từ biệt sư tôn, muội nghĩ sư tôn sẽ đáp ứng muội.

Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên, trong lòng bắt đầu sinh một ý tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.