Thái Cổ Thần Vương

Chương 810: Chương 810: Nghĩa tử Nhân Hoàng (2)




- Được rồi, có thể vào rồi.

Đúng lúc này, thanh âm Mạc Khuynh Thành thản nhiên truyền ra, mọi người lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ mình nghĩ nhiều rồi, thánh nữ chữa thương cho Nhân Hoàng, có thể có chuyện gì, bọn họ những người này đều nghĩ như thế, người trông coi bên ngoài lại sẽ càng không đa tâm.

Chỉ thấy Nhân Hoàng vẫn an tĩnh nằm ở nơi đó, giống với vừa rồi, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành nhìn nhau cười, sau đó mở miệng nói:

- Hoàng Hậu, chúng ta bên này cáo từ.

- Thánh nữ muốn cùng nhau dùng bữa hay không?

Hoàng Hậu hỏi.

- Không cần.

Mạc Khuynh Thành lắc đầu, theo Tần Vấn Thiên cùng nhau rời khỏi bên này.

- Tần sư đệ, các vị sư huynh đệ Trượng Kiếm tông đi Diệp quốc dạo đi, ngươi có thời gian mà nói, cũng có thể dẫn thánh nữ đi giải sầu.

Diệp Lăng Sương nhìn Tần Vấn Thiên cười nói.

- Được.

Tần Vấn Thiên mỉm cười gật đầu, hai người bước chậm rời đi, không ai biết vừa rồi tẩm cung Nhân Hoàng đã xảy ra chuyện lớn mật cỡ nào, nằm ở nơi đó trên mặt Nhân Hoàng tuy lộ ra nụ cười an tĩnh tường hòa, nhưng trong lòng lại rung động phi thường, cho dù giờ phút này, vẫn không có cách nào bình tĩnh trở lại.

Hai kẻ này, thật đúng là có đảm lượng quyết đoán.

Nghĩ đến đây, trên mặt Nhân Hoàng lại lộ ra một nụ cười mỉm, nếu hắn có thể có hai đứa con như vậy thì tốt bao nhiêu, đáng tiếc, con gái mình tuy cũng cũng không tệ lắm, nhưng mấy đứa con trai đều không chịu cố gắng thế nào cả, không có hắn, căn bản không chấn trụ được cổ quốc mênh mông này.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đi đâu cũng có nhau, như bóng với hình, mỗi ngày bọn họ đều sẽ đi nơi đó của Nhân Hoàng xem một chút, nán lại nửa canh giờ liền lại rời đi, quan hệ của đoàn người ngược lại cũng không ngừng kéo gần.

Đặc biệt là giữa Nhân Hoàng và Tần Vấn Thiên với Mạc Khuynh Thành, quan hệ của bọn họ khiến vài vị hoàng tử đều có chút ghen tị.

Một ngày này, vẫn như cũ là ở trong tẩm cung của Nhân Hoàng, Nhân Hoàng vẫn nằm ở trên giường, nhìn Tần Vấn Thiên với Mạc Khuynh Thành bên cạnh, mỉm cười nói:

- Vấn Thiên, ta có cái thỉnh cầu, muốn thu ngươi làm nghĩa tử, ngươi có bằng lòng không?

Vẻ mặt Tần Vấn Thiên khựng lại, hiển nhiên rất ngoài dự liệu, không ngờ Nhân Hoàng sẽ sinh ra ý niệm như vậy.

Nhưng lấy thân phận địa vị của Nhân Hoàng, thật sự là nâng đỡ đối với Tần Vấn Thiên, tuy nói Tần Vấn Thiên cũng biết Nhân Hoàng rất coi trọng mình, nhưng chuyện thu mình làm nghĩa tử, thuần túy là tính tình hợp nhau.

- Nếu như ngươi không muốn có thể trực tiếp từ chối, ta sẽ không để ở trong lòng.

Nhân Hoàng cười nói, Mạc Khuynh Thành là thánh nữ Dược Hoàng cốc, thân phận khác biệt, Nhân Hoàng không tiện thu làm nghĩa nữ, nhưng nếu Tần Vấn Thiên đáp ứng làm nghĩa tử, như vậy Mạc Khuynh Thành cũng giống như con gái của hắn.

- Nhân Hoàng ưu ái, Vấn Thiên làm sao dám không tuân lời.

Tần Vấn Thiên nghĩ đến mình từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, được Hắc Bá cùng nghĩa phụ Tần Xuyên dẫn theo lớn lên, những năm gần đây ở bên ngoài xông pha, trong lòng sao sẽ không mỏi mệt, có đôi khi sẽ rất muốn về Sở quốc Thiên Ung thành thăm chút, nhưng hắn cũng biết mình không thể lơi lỏng một khắc nào.

- Chỉ là, Vấn Thiên vốn có nghĩa phụ tên là Tần Xuyên, về sau gặp ông ấy, con vẫn cần báo nghĩa phụ Tần Xuyên việc này, vẫn cần sự đồng ý của ông ấy.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói.

- Lẽ nên như vậy.

Nhân Hoàng gật đầu cười nói, ánh mắt nhìn hai người trước mắt càng tỏ ra nhu hòa hẳn lên, bên cạnh Hoàng Hậu cũng cười lên, nhìn hai đứa nhỏ, mắt lộ ra hào quang của mẹ hiền, cười nói:

- Đứa nhỏ, có phải nên sửa lời hay không.

- Vấn Thiên ra mắt nghĩa phụ, nghĩa mẫu.

Tần Vấn Thiên khom người bái Nhân Hoàng cùng Hoàng Hậu, nhất thời mọi người ở tẩm cung đều cười lên, tỏ ra hoà thuận vui vẻ, cực kỳ ấm áp.

- Sư đệ, về sau ta sẽ đổi gọi ngươi là đệ đệ.

Diệp Lăng Sương cười khanh khách, nghĩ đến không lâu trước đây ở Trượng Kiếm tông nàng còn xưng hô Tần Vấn Thiên đồ háo sắc, liền buồn cười một phen, thế gian gặp gỡ là kỳ diệu như thế, không ngờ nàng sẽ trở thành tỷ đệ với Tần Vấn Thiên.

- Lăng Sương tỷ.

Tần Vấn Thiên xấu hổ gọi một tiếng, Diệp Lăng Sương nhìn Tần Vấn Thiên, lại nhìn thoáng qua Nhân Hoàng, hốc mắt lại có chút ươn ướt hẳn lên, đại khái là nghĩ tới thương thế của Nhân Hoàng, còn không biết có thể chống đỡ bao lâu.

Cho dù giờ phút này, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành vẫn chưa lộ ra nửa điểm tin tức cho mọi người, không phải không yên tâm bọn họ, chỉ là sự tình nếu truyền ra, các nàng tuy không nói cho người khác, nhưng trên hành động khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sai lầm, dẫn người ta hoài nghi, dù sao Nhân Hoàng muốn khỏi hẳn, còn chưa nhanh như vậy.

Tần Vấn Thiên cũng nghĩ tới Tần Xuyên và Tần Dao tỷ, thầm nghĩ đợi bước vào Thiên Tượng cảnh, hắn liền về Đại Hạ càn quét, giải quyết xong việc ở Đại Hạ, lại về Sở quốc thăm nghĩa phụ cùng Tần Dao tỷ của mình.

Nghĩa phụ Tần Xuyên đối với hắn cũng là ân trọng như núi, từ biệt một lần, đã là nhiều năm như vậy, cũng không biết hôm nay Tần Xuyên thế nào, Tần Dao tỷ tỷ nàng lại lập gia đình rồi hay không.

- Vấn Thiên, ta muốn để con làm thái tử Diệp quốc, ý con thế nào?

Giờ phút này, trong tai Tần Vấn Thiên đột nhiên vang lên thanh âm Nhân Hoàng, khiến vẻ mặt hắn chợt lóe, nhìn ánh mắt chờ mong của Nhân Hoàng, trong lòng lại thầm than, nghĩ hẳn Nhân Hoàng biết mấy con trai khó có thể gánh vác nghiệp lớn, cho dù hắn tương lai giao ra Diệp quốc, bọn họ cũng không cách nào trở thành một đời Nhân Hoàng, không có thực lực mạnh mẽ, là không chấn nhiếp được chư vương.

- Nghĩa phụ không thể, Vấn Thiên chí không ở đây.

Tần Vấn Thiên biết Nhân Hoàng có tâm tư mang Diệp quốc giao cho mình, nghĩ hẳn Nhân Hoàng cho rằng lấy thiên phú của hắn, tương lai có thể chống lại chư vương, thống ngự cổ quốc, nhưng cái này không phải là chí hướng của Tần Vấn Thiên hắn.

Nhân Hoàng khẽ gật đầu, không nói thêm gì, thậm chí chưa lộ ra nửa điểm khác thường, đoạn đối thoại này, cũng chỉ có hai người bọn họ biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.