- Ngươi là ngu bao nhiêu, mới có thể dễ dàng làm quân cờ của người ta như thế.
Thanh âm Tần Vấn Thiên lạnh như cũ, Đông Sơn Cẩm khắc chế sợ hãi bò dậy, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi buông tha ta, âm mưu của bọn hắn không phải không có cách nào thực hiện được sao?
Tần Vấn Thiên vung bàn tay xuống, một đạo chưởng ấn trực tiếp rơi ở trên đầu Đông Sơn Cẩm, chấn chết hắn.
Có một số việc, là không thể bỏ qua. Người này nếu chỉ đắc tội hắn trái lại tội không đến mức chết, nhưng lời nói của gã lại làm nhục Mạc Khuynh Thành, hơn nữa tâm tư của gã lại là xấu xa cỡ nào, nếu như Tần Vấn Thiên hắn yếu thế, kết cục sẽ thê thảm bao nhiêu? Hắn không phải là thánh nhân gì cả, việc này ngay từ đầu, Đông Sơn Cẩm đã nhất định phải chết, có lẽ người phía sau màn, cũng đã đoán được kết cục nhỉ.
Cuồng phong hiện lên, thân thể Tần Vấn Thiên giống như một trận gió tiêu tán ở tại chỗ, xa xa trong một góc có một bóng người cuộn mình ở trong góc, giống như bởi vì sợ hãi mà run rẩy, lúc phát hiện tiếng gió hắn bắt đầu cấp tốc chạy như điên.
- Ông!
Lực lượng to lớn trực tiếp bắt lấy thanh niên họ Sở, sau đó đại chưởng ấn chộp ở cổ họng hắn, thanh niên họ Sở vẻ mặt hoảng sợ, thân thể run rẩy không ngừng, hắn vừa rồi tận mắt thấy bọn Đông Sơn Cẩm tử vong, thanh niên này sát phạt quá quyết đoán đáng sợ.
- Ta nói, ta cái gì cũng nói cho ngươi.
Tần Vấn Thiên còn chưa nói ra, thanh niên họ Sở đã hô to một tiếng.
Tần Vấn Thiên chưa mở miệng, chỉ là im lặng chờ đợi. Tuy hắn biết phía sau màn việc này chỉ sợ trừ Diệp Không Phàm không có ai khác, nhưng nếu như người này biết chút gì đó, vẫn cần nghe một chút.
- Việc này chính là người của Ưng hầu phủ sai ta làm, Ưng hầu phủ và Đông Sơn hầu phủ có chút thù hận, muốn mượn đao giết người, Đông Sơn hầu người này cực kỳ bao che khuyết điểm, tuy hắn biết rõ đứa con trai này không nên thân, nhưng vẫn cực kỳ cưng chiều, chính bởi vì thế Đông Sơn Cẩm mới có cái danh Hỗn Thế Ma Vương, không gì ngoài phụ thân cái ô dù này, hôm nay người Đông Sơn phủ nghĩ hẳn đã sắp đến, Tần huynh nếu còn không đi sợ là sẽ muộn. Đông Sơn hầu biết Đông Sơn Cẩm chết, cho dù biết ngươi là người nào cũng có thể sẽ ra tay đánh chết ngươi.
Thanh niên họ Sở la lớn.
Tần Vấn Thiên khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Ngươi biết ta là người nào, ai nói cho ngươi?
- Tư thái của thánh nữ Khuynh Thành, Sở mỗ vừa thấy nàng đã biết lần này to chuyện rồi, vốn định trốn, nhưng lại muốn xem kết cục một chút, lại không ngờ Tần huynh ngươi thế mà có thể phát hiện ta tồn tại.
- Vậy ngươi làm sao biết ta là người phương nào?
Thanh âm Tần Vấn Thiên lạnh như băng, biết Mạc Khuynh Thành không kỳ quái, nhưng thanh danh hắn, hẳn là không lớn như vậy mới đúng.
Cảm nhận được sát ý của Tần Vấn Thiên, thanh niên họ Sở mặt như tro tàn, xa xa có khí tức mạnh mẽ tràn ngập đến, hiển nhiên là người Đông Sơn hầu tới. Tần Vấn Thiên nhíu mày, mà thanh niên họ Sở càng tuyệt vọng, hạ giọng nói với Tần Vấn Thiên:
- Từ một khắc đó nhìn thấy thánh nữ Sở mỗ liền biết rõ việc này sợ là thoát không được can hệ với Tề vương phủ, Ưng hầu chính là nghe lệnh Tề vương phủ, hơn nữa... hơn nữa đoạn thời gian trước có lời đồn đãi truyền ra, nói xấu thánh nữ sinh hoạt không kiểm điểm, thế mà...
- Thế mà cái gì?
Thanh âm Tần Vấn Thiên tràn ngập sát ý thẩm thấu vào trong màng tai đối phương. Thanh niên họ Sở nhắm mắt lại, có chút tuyệt vọng, sợ là cho dù Tần Vấn Thiên không giết hắn, hôm nay cũng khó thoát chết, Ưng hầu phủ đám khốn kiếp kia, thế mà không trước chuyện nói cho hắn đây là nhằm vào thánh nữ Dược Hoàng cốc, nghĩ đến đây hận ý trong lòng hắn cực mạnh, liên quan Tề vương phủ cũng cùng nhau hận.
- Đây nhất định là Tề vương phủ sai người truyền ra tin tức nói xấu thánh nữ, bọn họ bịa đặt nói thánh nữ chẳng qua là nữ tử lẳng lơ, thế mà lại ba ngày cùng đệ tử Trượng Kiếm tông Tần Vấn Thiên ở trong tẩm cung hoang dâm vô độ, ai cũng có thể làm chồng.
Thanh niên họ Sở nghiến răng nói, hắn vừa dứt lời, bàn tay Tần Vấn Thiên trực tiếp đập xuống, một ngọn lửa giận ngập trời từ trên người tràn ngập ra, thân hình hắn chợt lóe, trở lại bên người Mạc Khuynh Thành, nhìn dung nhan Mạc Khuynh Thành, trong lòng hắn càng thêm sát niệm ngập trời.
- Diệp Không Phàm, ta muốn ngươi chết.
Tần Vấn Thiên quát, hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt Mạc Khuynh Thành, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành nhìn hắn, mỉm cười lắc đầu nói:
- Vấn Thiên, không sao đâu, huynh biết muội, vậy là đủ rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy vẻ mặt Mạc Khuynh Thành càng thêm đau lòng, Mạc Khuynh Thành không để ý người ngoài đồn đãi bậy bạ, bởi vì nàng đã mang bản thân coi là thê tử của Tần Vấn Thiên hắn, người ngoài còn có thể nói cái gì?
Nhưng hắn lại không ngờ Diệp Không Phàm không biết xấu hổ như thế, dùng lời đồn bực này hại người khác, đây là muốn phá thanh danh Mạc Khuynh Thành, để Mạc Khuynh Thành thân bại danh liệt.
Kéo tay Mạc Khuynh Thành, hai người ngự không mà đi, phía trước cường giả cuồn cuộn lao tới, nhìn thi thể Đông Sơn Cẩm, bọn họ sao không phải sát khí đáng sợ.
Nhìn Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành một cái, bọn họ liền đoán được thân phận hai người, đáng buồn Đông Sơn Cẩm phế vật này, thế mà ngu đến mức đó, bị người ta lợi dụng, nhưng hôm nay, đã là đâm lao phải theo lao.
- Hai vị, vẫn là ở đây chờ hầu gia đến quyết định đi.
Đám người phía trước mở miệng nói, mơ hồ thành thế hợp vây. Bọn họ là không dám động thủ, nhưng Đông Sơn Cẩm đã chết, bọn họ nếu thả kẻ thù, chỉ sợ Đông Sơn hầu sẽ giết sạch bọn họ, chỉ có thể lưu Tần Vấn Thiên lại.
- Ông!
Xích Ma Kích xuất hiện ở trong tay Tần Vấn Thiên, trong con ngươi của hắn bắn ra hàn quang đáng sợ, lạnh như băng nói:
- Ta chính là Trượng Kiếm tông Tần Vấn Thiên, thánh nữ Dược Hoàng cốc chính là thê tử kết tóc của ta, Tề vương phủ nói xấu danh dự thê tử ta, lại mượn đao giết người, các ngươi nếu dám ngăn cản, giết không tha.
Dứt lời, thanh âm Tần Vấn Thiên như sấm, chấn động khu vực mấy chục dặm, thiên địa cộng hưởng, hắn muốn cho toàn bộ mọi người biết, Mạc Khuynh Thành là thê tử của hắn, như vậy người khác liền có thể đủ hiểu, những lời đồn kia, toàn là nói xấu!