Thái Cổ Thần Vương

Chương 830: Chương 830: Một kích tuyệt mệnh (2)




- Xem ra Tinh Hồn của Vấn Thiên có thể toàn diện áp chế Diệp Không Phàm.

Nhân Hoàng cười nhạt một tiếng, Tề vương tuy không muốn thừa nhận, nhưng đây quả thật là sự thật, nếu không, Vũ Mệnh Thiên Cương của Tần Vấn Thiên không có lực phá hoại mạnh như vậy, chống lại Vũ Mệnh Thiên Cương của Diệp Không Phàm.

- Hàn U, người này tựa như mạnh hơn so với ngươi nói.

Phương hướng Lý tộc, nhị gia gia của Lý Hàn U chậm rãi mở miệng, khiến vẻ mặt Lý Hàn U có chút mất hứng, Tần Vấn Thiên này quả thật lợi hại, nếu là nàng đối mặt Tần Vấn Thiên, vậy mà lại không dám nói có thể chiến thắng.

Thật ra cái này còn là tâm lý quấy phá của bản thân Lý Hàn U, không muốn thừa nhận không bằng người, nếu như giờ phút này người đánh với Diệp Không Phàm là một cường giả Thiên Cương tầng bảy, nàng có lẽ sẽ thản nhiên cho rằng mình không thể chiến thắng đối phương, nhưng vừa vặn là vì hôm nay Tần Vấn Thiên cảnh giới giống nàng, trong lòng nàng lại có ý kiến, sao có thể thừa nhận mình không bằng Tần Vấn Thiên.

Trên không, luồng khí bạo loạn như cũ, Vũ Mệnh Thiên Cương điên cuồng giằng co đại chiến, Tần Vấn Thiên và Diệp Không Phàm vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, tập trung nhìn đối phương, sát khí bốc lên.

- Tần Vấn Thiên, ta thừa nhận thực lực của ngươi không tệ, nhưng ngươi khiêu chiến ta, tự tìm đường chết, hôm nay, vẫn như cũ không có đường sống, vừa rồi, chỉ là chơi với ngươi một chút mà thôi.

Diệp Không Phàm lạnh như băng nói, trong mắt vẫn như cũ lộ ra cuồng ngạo miệt thị. Hắn đương nhiên không phải chơi chút, hắn vốn tưởng lực lượng bực này sớm đủ giết Tần Vấn Thiên, nhưng chưa làm được, chỉ có thể dùng lực lượng mạnh hơn để giết chết đối phương.

Vô luận như thế nào, Tần Vấn Thiên cũng nhất định phải chết không thể nghi ngờ, chạy trời không khỏi nắng.

- Nếu như thực lực của ngươi lợi hại giống miệng lưỡi, chỉ sợ Tử Lôi tông cũng khó có địch thủ.

Tần Vấn Thiên châm chọc một tiếng, Diệp Không Phàm này vẫn chưa chiếm cứ bất cứ ưu thế nào, lại nói ra mỗi một câu đều giống như Tần Vấn Thiên hắn nhất định phải chết, đã là như thế, sao hắn bây giờ còn chưa chết.

- Đây là một lần cuối cùng, kế tiếp, ngươi sẽ ngã xuống bên trong lôi đình kiếp số.

Diệp Không Phàm chậm rãi mở miệng, lực lượng huyết mạch trong cơ thể giống như lại lần nữa phát ra, mãnh liệt vô cùng, lôi đình bao phủ thân thể hắn, từ trong lôi quang vô cùng chói mắt đó, Diệp Không Phàm vươn bàn tay, từ trong đó rút ra một thanh lôi kiếp trường mâu.

Kiếp lôi huyết mạch, thiên lôi chi thể, đây chính là lực lượng mạnh nhất của hắn.

- Chịu chết đi.

Diệp Không Phàm vừa dứt lời, thân thể biến mất giống như một trận gió, chỉ trong chớp mắt, hắn xuyên qua luồng khí bạo ngược do Vũ Mệnh Thiên Cương chiến đấu, từ bầu trời ép xuống. Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, chỉ thấy một tia sáng tím lóng lánh mà qua, chính là lôi kiếp trường mâu của Diệp Không Phàm đâm xuống, dưới tia sáng tím này, tất cả sinh mệnh đều phải phá hủy.

Đám người đều cả kinh, một kích này, đủ để giết chết Tần Vấn Thiên.

- Thùng.

Ánh sao bùng nổ, Đấu Chuyển Tinh Di, Diệp Không Phàm giống như ánh sáng tím không đâu không có, toàn thân hắn tắm rửa lôi điện màu tím, tóc cũng là màu tím, oai hùng vô cùng, nhìn từng cái ảo ảnh kia nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói:

- Ta xem ngươi có thể tránh được bao nhiêu đòn.

Vừa dứt lời, Diệp Không Phàm lại lần nữa đánh ra, lại một lần hóa thành ánh sáng tím, nhưng ánh sao lại lần nữa lóng lánh, Tần Vấn Thiên lại một lần nữa hóa thành tàn ảnh, cho dù Diệp Không Phàm cộng thêm phong chi ý chí, so với Đấu Chuyển Tinh Di vẫn chậm hơn một tia, nhưng hắn cũng không nổi giận, thần thông như vậy Tần Vấn Thiên tiêu hao tất nhiên cực nhanh, sớm hay muộn là chỉ còn đường chết.

- Diệp Không Phàm.

Giờ phút này, thanh âm Tần Vấn Thiên truyền ra, Diệp Không Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ thấy trong mắt Tần Vấn Thiên lộ ra một luồng hào quang sát phạt.

- Tử kỳ của ngươi, đã đến.

Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, tuy thực lực Diệp Không Phàm tương tự, cũng ra ngoài hắn đoán trước, nhưng vẫn nhất định phải chết.

Huyết mạch rít gào, trong cơ thể Tần Vấn Thiên như có các luồng huyết quang xuất hiện, huyết quang đáng sợ này thế mà lại hóa thành một thanh huyết kích cực kỳ nguy hiểm, ẩn chứa yêu chi lực lượng cuồng bạo.

- Ông!

Thân thể Tần Vấn Thiên hóa thành một mảng tàn ảnh, nhanh, nhanh đến mức giống như tia chớp, chính là lợi dụng tốc độ Đấu Chuyển Tinh Di phát động kích pháp của hắn, một kích ra, mơ hồ có yêu thú rít gào, một ảo cảnh mộng ma lao vào trong đầu Diệp Không Phàm, khiến vẻ mặt hắn run lên, giơ lên trường mâu đâm ra, kiếp quang lóng lánh, phá hủy tất cả.

- Oành...

Công kích của hai người va chạm, luồng khí hủy diệt tàn phá, hai bên lại cũng không bị thương, Tần Vấn Thiên một kích liền lui, nhưng Diệp Không Phàm lại thấy tàn ảnh xuất hiện một phương vị khác, lại một kích đánh tới, mang theo tiếng rít gào, có mộng ma ảo cảnh.

Từng đòn một, giống như vô cùng vô tận, luồng khí hủy diệt tàn phá trên hư không, Diệp Không Phàm giờ phút này thế mà lại không dám sơ ý chút nào, áp dụng tư thái phòng thủ, công kích như vậy, Tần Vấn Thiên không duy trì được bao lâu, tinh thần nguyên lực cũng phải hao hết.

Huyết quang bao phủ không gian. Diệp Không Phàm cắn môi, chảy ra máu, để đầu óc của mình bảo trì tỉnh táo, không bị mộng ma chi cảnh xâm nhập ý chí, trong mảng huyết quang đó xuất hiện rất nhiều bóng dáng của Tần Vấn Thiên, mơ hồ cũng sắp không phân biệt rõ ai là chân thật.

- Hừ, tiếp tục như vậy, hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Hàn vương nhìn chiến đấu trên không, hừ lạnh một tiếng, nhưng ngay lúc này, lông mày Tề vương đột nhiên nhíu lại, sau đó... tiếng vang ‘phốc’ truyền ra!

- Oành!

Tề vương đột nhiên đứng dậy, một luồng uy thế kinh khủng càn quét trời đất, ở khoảnh khắc hắn nhíu mày, trên đầu Diệp Không Phàm, phương thiên họa kích màu máu cắm ở đó, nhìn thấy ghê người, Diệp Không Phàm trợn mắt, nhìn chằm chằm phía trước, hắn thậm chí không biết mình là chết như thế nào, một phương hướng này rõ ràng không có công kích, vì sao sẽ xuất hiện một kích tuyệt mệnh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.