Thái Cổ Thần Vương

Chương 750: Chương 750: Một thương phong hầu (2)




Một thanh âm từ phía sau truyền đến, Tạ Vũ và Kim Diễm đột nhiên xoay người, lập tức bọn họ nhìn thấy một vị thanh niên đồ đen đứng ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn bọn họ, đôi mắt sắc bén như lưỡi đao.

Ánh mắt không ít người nhìn về phía bên này, vừa rồi Tạ Vũ làm đã không tệ rồi, thanh niên đồ đen này đột nhiên xuất hiện, bảo Tạ Vũ cùng Kim Diễm cút.

Tạ Vũ cảm nhận được khí tức trên người Tần Vấn Thiên, Thiên Cương cảnh tầng bốn, hắn hé miệng cười khẽ, lạnh nhạt nói:

- Thu hồi lời nói vừa rồi, nếu không, tuy ngươi đã bước lên diễn võ trường, nhưng ngươi sẽ hối hận đã đến nơi đây.

- Cút xuống.

Kim Diễm nhìn Tần Vấn Thiên, phun ra một âm thanh lạnh lẽo, bên này giằng co lại đã dẫn tới không ít người chú ý, Vân Nhu phía dưới càng là mắt đẹp có chút dại ra, gã này, thông qua Tử Lôi Kiếm Cổ trận, hôm nay thế mà lại đi trêu chọc Tạ Vũ cùng Kim Diễm nhân vật thiên kiêu thành Huyễn Vương, hắn muốn chết sao.

Tần Vấn Thiên lấy xuống cái bọc phía sau, sau đó cởi bỏ, lộ ra trường thương, nắm trong bàn tay, ánh mắt hắn quét về phía cường giả chín đại phái trên khán đài, cất cao giọng nói:

- Chỉ hỏi một câu, trên đài diễn võ, có thể giết người hay không?

Phía hoàng triều Đại Thương, một vị cường giả cười nói:

- Đã bước lên diễn võ trường, như vậy, sinh tử có mệnh, người khác không được can thiệp.

Cường giả La Hầu môn cùng với Kim Diễm thế gia mặt đều mang tia sáng lạnh lẽo, quét về phía chỗ Tần Vấn Thiên, chỉ hỏi một câu, có thể giết người hay không, chẳng lẽ, hắn muốn giết Tạ Vũ và Kim Diễm?

Mặc dù hắn chiến lực cường đại, thiên phú xuất chúng, có thể giết nhân vật thiên kiêu trong môn phái bọn họ cao hơn so với thanh niên đồ đen một cảnh giới?

- Muốn chết.

Kim Diễm thế gia có cường giả cười lạnh.

Tạ Vũ và Kim Diễm cũng đều lộ ra vẻ mặt như có hứng thú, xa xa chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên.

- Đương nhiên, có thể giết người.

Trong mắt Tạ Vũ hiện lên sát khí.

Tần Vấn Thiên mang miếng vải đen bọc trường thương ném vào trên đài diễn võ, bước chân đi về phía trước, đi rất nhẹ, không có nửa điểm tiếng vang, ánh mắt hắn chăm chú nhìn Tạ Vũ phía trước, bình tĩnh đến mức có chút không bình thường, trên người hắn, chỉ có khí thế phi thường bình thản.

Trong chín cánh tay của Tạ Vũ chất chứa hào quang màu vàng đất, khí thế trầm trọng bùng nổ ra, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên đi tới.

- Kẻ này.

Mắt Vân Nhu chớp động hào quang khác thường, tuy không quen biết với Tần Vấn Thiên, nhưng lúc này nàng lại có chút khẩn trương, không biết vì sao.

Người phía dưới diễn võ trường nhìn Tần Vấn Thiên đi từng bước một về phía Tạ Vũ, ánh mắt bọn họ ở trong lơ đãng tựa như cũng bị hấp dẫn qua, theo bước chân Tần Vấn Thiên đi về phía trước.

Rốt cuộc, Tần Vấn Thiên cách Tạ Vũ càng lúc càng gần, bước chân hắn nâng lên, hạ xuống một bước, ‘oành’ một tiếng sấm rền vang truyền ra, trong nháy mắt này, Tạ Vũ thế mà lại cảm giác trái tim mạnh mẽ rung động, một luồng uy áp vô hình đột ngột mang hắn bao phủ.

Tần Vấn Thiên tiếp tục nâng bước chân, lại là một bước hạ xuống, nhìn như bình tĩnh, nhưng Tạ Vũ lại có loại cảm giác hít thở không thoải mái, trái tim nhảy lên kịch liệt, có loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

- Ra tay.

Tạ Vũ thân thể gào thét, chín cánh tay giận dữ đánh ra, luồng khí cuồng bạo ngay lập tức thổi quét ra.

Trong nháy mắt này, Tần Vấn Thiên xuất thương.

Một thương này vô thanh vô tức, không có tiếng gió gào thét, không có luồng khí cuồng bạo, chỉ có nhanh, nháy mắt xuyên thấu quyền quang mà qua, đâm về phía cổ họng Tạ Vũ.

- Oành!

Trong nháy mắt này, Tạ Vũ chỉ cảm thấy đầu đột nhiên mê muội, trời đất tối tăm, hắn chỉ cảm thấy đặt mình trong một mảng địa ngục, ngàn vạn ánh thương nổ bắn đến, khiến hắn sắc mặt trắng bệch, đây là mộng ma chi cảnh, trực tiếp khiến hắn luân hãm.

Vũ Mệnh Thiên Cương bùng nổ, luồng khí trên người hắn điên cuồng bảo hộ thân thể.

- Phốc...

Một tiếng vang nhỏ, cắt ngang toàn bộ, trong đầu Tạ Vũ khôi phục tỉnh táo, nhìn thanh niên đồ đen phía trước, môi hắn run run, tựa như muốn hỏi.

- Ngươi là ai!

- Sáu đại thiên kiêu, ngươi là kẻ đầu tiên.

Một thanh âm trực tiếp truyền vào trong màng tai Tạ Vũ, mắt Tạ Vũ trợn to, nhìn chằm chằm bóng người đồ đen phía trước.

Thanh âm này, nên thuộc về một vị thanh niên khác, thanh niên áo trắng nọ cuồng chiến sáu đại thiên kiêu bọn họ!

Trường thương rút ra, máu tươi, diễn võ trường thế mà lại đột ngột trở nên yên tĩnh, ánh mắt trên các khán đài tập trung tiêu cực ở nơi này.

Thành Huyễn Vương La Hầu môn thiên kiêu Tạ Vũ, bị một thương phong hầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.