Mặt khác thời điểm chiến đấu, các thần thông pháp thuật lợi hại này tiêu hao đối với tinh thần nguyên lực đều là cực khủng bố, phát huy ra uy lực càng mạnh, ý nghĩa công kích mang tính một lần tiêu hao lực lượng tinh thần cũng có thể sẽ tăng nhiều, cảnh giới Thiên Cương tầng bảy lợi dụng nhiều thủ đoạn cường đại như vậy, rất khó chống đỡ đại chiến kéo dài, cũng may hắn có được bốn tòa Nguyên Phủ, so với người bình thường càng có ưu thế hơn.
Trong màn đêm, ánh sao đặc biệt lấp lánh, không ngừng từ trên trời giáng xuống, rơi ở chỗ Tần Vấn Thiên, khiến một khoảng không gian kia cũng đắm chìm trong ánh sao, là chói mắt như thế.
Tần Vấn Thiên lần này ngồi xuống lâu tới bảy ngày, bảy ngày sau khi hắn mở mắt, trong không gian mang theo từng tia khí lạnh, thời gian sáng sớm vách núi có sương trắng hư vô mờ mịt, phong cảnh đặc biệt đẹp.
Tiếng tiêu nhu hòa truyền vào trong tai, mang theo vài phần ý cảnh du dương, Tần Vấn Thiên im lặng lắng nghe, tiếng tiêu này uyển chuyển hàm xúc, giống như có vài phần ý cảnh kể tâm sự trong đó.
- Y y... Là người nọ, hắn lại tới nữa, thật đáng ghét.
Tiểu Hỗn Đãn chạy đến bên người Tần Vấn Thiên, nắm lấy cánh tay Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên lập tức hiểu tiểu gia hỏa nói là ai, nghĩ hẳn là nói người nọ mà Thanh Nhi đánh không lại.
- Đi, đi xem chút.
Thân hình Tần Vấn Thiên chợt lóe, rất nhanh hắn đã thấy người thổi tiêu, áo trắng bay bay, đứng trên tảng đá lớn ở vách núi, nhìn chỗ ở của Thanh Nhi phổ nhạc thổi tiêu, thật ra tỏ ra có vài phần ý tứ tiêu sái, Thanh Nhi đứng ở nóc nhà, trong vẻ mặt mang theo vài phần ý tứ lạnh lùng, tựa như có chút mất hứng.
Bóng người áo trắng này tu vi cường đại, Thiên Cương cảnh giới tầng chín, lại là đệ tử Trượng Kiếm tông, nghĩ hẳn là nhân vật phi phàm, khó trách lấy thực lực Thanh Nhi cũng đánh không lại đối phương, dù sao hôm nay tu vi Thanh Nhi cũng chỉ là Thiên Cương cảnh giới tầng bảy, hơn nữa vừa bước vào một cảnh giới này không lâu.
- Thanh Nhi.
Bóng người Tần Vấn Thiên buông xuống bên cạnh Thanh Nhi, Thanh Nhi nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn bóng người vách núi phía trước, vẻ mặt lạnh hơn vài phần.
- Các hạ không cảm thấy quấy rầy người khác như vậy rất không có phong độ sao?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía bóng người áo trắng, cao giọng mở miệng, trong thanh âm này như chất chứa một sóng âm kiếm rít, trong hư không phát ra vài tiếng vang chói tai, âm luật bị cứng rắn đánh gãy, tiếng tiêu dừng lại, ánh mắt bóng người áo trắng nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lạnh nhạt mở miệng:
- Chân thành vàng đá cũng tan, ta làm việc, lại có quan hệ gì với ngươi.
- Nàng là bằng hữu của ta, tự nhiên có liên quan với ta, mời đừng đến nữa.
Tần Vấn Thiên tiếp tục nói.
- Chỉ là bằng hữu thôi sao, vậy ngươi lại có tư cách gì ngăn cản ta theo đuổi đối với Thanh Nhi sư muội.
Người này ăn nói không chút cố kỵ, tựa như bày rõ thái độ muốn theo đuổi Thanh Nhi, chỉ nghe vài tiếng cười truyền đến, ở trên vách núi đối diện xuất hiện nhiều bóng người, trong đó một vị nữ tử cười khanh khách:
- Hàn sư huynh, Thanh Nhi sư muội xinh đẹp như thế, người theo đuổi nàng đều từng bị đánh, chỉ sợ ngươi hy vọng xa vời rồi, nhưng ta vẫn ủng hộ ngươi.
- Thanh Nhi sư muội động lòng người giống như tiên tử, lại có bao nhiêu người có thể không động lòng, ta trái lại hy vọng Hàn sư huynh có thể thành công, mang Thanh Nhi sư muội theo đuổi tới Cô Sơn nhất mạch ta.
Lại có một người mở miệng nói, ánh mắt hắn còn nhìn Tần Vấn Thiên một cái, người này, đó là Tần Vấn Thiên gần đây ở Trượng Kiếm tông truyền ồn ào huyên náo, thu hoạch đứng hạng nhất Cổ Bi Tiên Vũ giới sao, bọn họ cũng muốn kiến thức một phen.
- Vấn Thiên, những người này đều là đệ tử Cô Sơn Kiếm Chủ nhất mạch.
Diệp Lăng Sương không biết lúc nào đi tới bên này, nói với Tần Vấn Thiên.
- Trượng Kiếm tông không cấm đệ tử tranh đấu nhỉ?
Tần Vấn Thiên hỏi, hắn đương nhiên biết Thanh Nhi thích an tĩnh, lúc trước chọn lựa nơi này, cũng là bởi vì ít có người quấy rầy, nhưng những người này lại không có cấp bậc lễ nghĩa, ở đây lớn tiếng huyên náo, tuy Thanh Nhi chưa nói rõ, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia của nàng, liền biết nàng là phi thường không thoải mái.
- Tự nhiên, chú ý chừng mực là được, Trượng Kiếm tông cổ vũ cạnh tranh, trưởng bối không nhúng tay.
Diệp Lăng Sương gật đầu nói.
- Như thế, thì tốt.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía Thanh Nhi nói:
- Ta giúp ngươi đuổi bọn họ đi được không?
Thanh Nhi sửng sốt, nhìn Tần Vấn Thiên, ánh mắt hiện lên một luồng dao động, sau đó khẽ gật đầu:
- Được.
Tần Vấn Thiên vung ống tay áo, bước chậm ra, trong phút chốc đứng ở trước người các cường giả vách núi đối diện, nhìn bóng người áo trắng kia, nói:
- Cút.
Hàn sư huynh tay cầm tiêu, lạnh nhạt nhìn quét Tần Vấn Thiên một cái, hôm nay trong Trượng Kiếm tông, tên Tần Vấn Thiên không ai không biết, hắn mang theo hạng nhất Cổ Bi Tiên Vũ giới trở về, trong lúc nhất thời ở Trượng Kiếm tông dẫn lên gợn sóng thật lớn, hắn sao có thể không biết.
Người này diệt Thương Đồng, khiêu chiến Đế Thí, một vị nhân vật trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông bởi hắn mà chết.
- Hàn sư huynh, hắn đây là chuẩn bị bắt ngươi lập uy đó.
Nữ tử vừa rồi cười khanh khách, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
- Hàn sư huynh, ngươi cảnh giới tuy cao, nhưng người này danh chấn Hoàng Cực Thánh Vực, nếu là chiến một trận, sư huynh đệ tông môn cũng sẽ không nói ngươi lấy lớn bắt nạt nhỏ.
Lại có thanh âm truyền đến.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên quét đám người phía trước vách núi một cái, tổng cộng có năm người, trừ Hàn sư huynh kia, bốn người khác, ba Thiên Cương tầng tám, một Thiên Cương tầng bảy.
Kim quang lóng lánh, tinh thần nguyên lực phủ thêm một tầng hào quang lấp lánh màu vàng cho trên người Tần Vấn Thiên, giống như Kim Bằng, sinh ra cánh chim hoàng kim, đôi mắt hắn sắc bén, nhìn quét mọi người phía trước, phun ra một thanh âm lạnh lẽo:
- Các ngươi cùng lên đi.
Vừa dứt lời, chỉ thấy cánh chim phía sau Tần Vấn Thiên vỗ, thân thể chậm rãi lơ lửng lên, càng lúc càng cao, hào quang trên người càng lúc càng lấp lánh, mơ hồ có vạn trượng hào quang lóng lánh ra, như có Kim Sí Đại Bằng kêu dữ tợn, khiến ánh mắt năm bóng người đối phương trên vách đá tất cả đều co lại, trên người mơ hồ có chiến ý tràn ra.
Xa xa, cảm giác của không ít đệ tử Trượng Kiếm tông tràn ngập đến, chú ý trận chiến đấu này.
Thanh Nhi vẫn như cũ đứng ở nóc nhà, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bóng lưng Tần Vấn Thiên, mắt đẹp tỏ ra bình tĩnh mà an bình!