Thái Cổ Thần Vương

Chương 587: Chương 587: Ngang tàng (2)




Bành!

Ánh sao lần nữa bạo phát, bóng người của Tần Vấn Thiên lại một tiêu thất lần nữa, ngay khi hắn biến mất, biên giới bậc thang hắn vừa mới đứng xuất hiện một vị trung niên Trần gia, chưởng ấn hỏa diễm khủng bố trảo cái trong không gian.

Tần Vấn Thiên liên tục sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di, nhanh đến mức mọi người không thể nhìn kịp, không lâu sau, hắn đã đứng trên Yêu kiếm, ánh mắt bắn ra ánh sáng băng lãnh đến cực điểm.

- Ngươi quả nhiên là Tần Vấn Thiên.

Lạc Hà vừa rồi cũng chỉ là suy đoán, nàng một không thấy Tần Vấn Thiên xuất hiện thì thấy kỳ quái, lấy cá tính của đối phương, đã cắm Yêu kiếm trước cửa Đan Vương Điện, tuyệt đối không thể không đến, nhưng ngay cả khi Mạc Khuynh Thành xuất hiện, Tần Vấn Thiên cũng không hiện thân, ngược lại người tự xưng Tư Nham này, chỉ rõ muốn gặp Mạc Khuynh Thành.

Thế là Lạc Hà phải ra tay thăm dò, quả thật, vừa thử, Tư Nham lập tức lui, nàng đoán được, có khả năng Tư Nham này chính là Tần Vấn Thiên nàng đang đợi.

Ánh mắt mọi người, toàn bộ rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, chỉ thấy đường cong trên mặt hắn biến ảo, sau một lát, khuôn mặt được đổi lại thành khuôn mặt tuấn mỹ băng lãnh như Yêu.

Rất nhiều người hít một ngụm khí lạnh, thật là hắn.

Đệ nhất Thiên Mệnh bảng Tần Vấn Thiên, hắn đã bước vào Thiên Cương cảnh, lại lẫn vào trong đám người tham gia Đan Vương Điện chọn rể, tru diệt Trần Liệt, trở thành người sau cùng, thiếu chút nữa hắn đã tiếp xúc được Mạc Khuynh Thành, nhưng tâm cơ của Lạc Hà cũng cực sâu, một khi nghi ngờ thì lập tức ra tay thăm dò.

Mạc Khuynh Thành thấy Tần Vấn Thiên xuất hiện, đôi mắt đẹp cứng lại ở đó, khóe mắt nàng nháy mắt ướt át, nhỏ giọng khóc thút thít.

Nàng hiểu Tần Vấn Thiên, có thể nghĩa phụ không màng đến sống chết ngăn trở trước người Sở Thiên Kiêu, vì nàng ấy mà dám tru diệt Hoa Tiêu Vân, dù nàng có nói gì đi nữa, đối phương cũng sẽ không lui bước.

Lòng của nàng rất đau, bởi vì nàng đã liên lụy Tần Vấn Thiên tự chui đầu vào lưới, loại cảm giác đau lòng này làm toàn thân nàng run rẩy.

- Nếu ngươi có chuyện, ta sẽ không sống một mình.

Mạc Khuynh Thành khẽ cắn môi, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Tần Vấn Thiên.

Nàng biết, dù nói gì lúc này thì cũng không thay đổi được kết cục.

Chỉ có, cùng sống, cùng chết với hắn.

- Ngươi không được chết, ta không cho ngươi chết.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía Mạc Khuynh Thành, ánh mắt của hắn vẫn kiên định như vậy.

- Lạc Hà, ngày trước ngươi đã hứa hẹn, nếu ta thắng Trảm Trần, sẽ không can thiệp vào chuyện ta và Khuynh Thành nữa, bây giờ, ngươi không chỉ vi phạm hứa hẹn, bắt ta phải đi ra, thậm chí không từ thủ đoạn nào, ngay cả Khuynh Thành cũng không tiếc lợi dụng, đây là hành động mà Đan Vương Điện nên làm sao?

Tần Vấn Thiên nhìn về phía Lạc Hà, ánh kiếm lóe lên, hắn cắt đứt một đường trong bàn tay mình, máu tươi chảy xuống.

Trong một giây, Yêu kiếm than khóc, Kiếm Ý xông thẳng bầu trời.

- Thánh Địa Đan Vương Điện? Hôm nay, nếu các ngươi không giao Khuynh Thành ra, dù ta chết, cũng phải làm cho Đan Vương Điện đổ.

Tần Vấn Thiên đi xuống, máu tươi không ngừng chảy trên Yêu kiếm, bàn tay kia của hắn hóa thành cánh tay Yêu thú, Yêu khí trên người ngập trời, Tần Vấn Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, muốn rút kiếm lên, nhưng hắn không làm được, chỉ có thể kéo Yêu kiếm đi về phía trước, người hắn lập tức rơi xuống mặt đất, nâng Yêu kiếm từng bước đi về phía trước.

Kiếm rít khắp không gian, phiến hư không này đều vang tiếng kiếm ngâm khủng bố, nguyên mười mấy dặm xung quanh, tất cả đều bị bao phủ bởi một cỗ khí lạnh sâu tận xương tủy, làm người ta nhịn không được lạnh run.

- Những người không liên quan lùi về phía sau.

Giọng nói của Tần Vấn Thiên kèm theo kiếm rít vang vọng hư không, mọi người nhanh chóng thối lui, để tránh khỏi bị vạ lây, sau khi bọn họ rời đi, cường giả Đan Vương Điện mới đi ra, chuẩn bị vây quét Tần Vấn Thiên.

Những người đó run rẩy, cỗ Kiếm Ý này thật đáng sợ, như có thể hủy diệt thiên địa.

Nghe đồn kiếm này hận trời quá thấp, Tần Vấn Thiên lấy máu cho kiếm uống, kéo kiếm mười vạn dặm, tốn thời gian ba tháng mới đưa Yêu kiếm đến bên ngoài Đan Vương Điện.

Nghe lời này đồn ra, bọn họ không tin hết, cho rằng nói quá, mà lúc này, khi Kiếm uy bạo phát cỗ phong bạo kia, dù là cường giả như Lạc Hà cũng có cảm giác hít thở không thông, hơn nữa, còn chưa lại gần Yêu kiếm đấy.

Phía trên chín mươi chín bậc thang Đan Vương Điện, cường giả như mây, bọn họ đang chờ Tần Vấn Thiên tự chui đầu vào lưới, ở trên người Tần Vấn Thiên có rất nhiều bí mật, không nói đến gì khác, chỉ mỗi Giám Thiên Thần Bia và chín đại tuyệt học Đại Hạ Hoàng Triều, cũng đủ để cho các thế lực Đại Hạ điên cuồng.

Lúc này, không một cường giả nào dám giết lên, chỉ đứng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, từng bước đi đến.

Mỗi một bước đi giống như vô cùng trầm trọng, trên mặt đất bên ngoài Đan Vương Điện đã xuất hiện vết rách, Tần Vấn Thiên nâng Yêu kiếm, từng bước đi lên chín mươi chín bậc thang.

- Đùng.

Tần Vấn Thiên bước ra, bước chân hắn bước lên bậc thang tầng thứ nhất.

Hôm nay, Tần Vấn Thiên kéo Yêu kiếm, đạp chín mươi chín bậc thang, một bước một giai.

- Các ngươi đi.

Một vị cường giả Trần gia nhìn mọi người phía sau vung tay, những thanh niên kia không thể ở lại, nếu không sẽ có khả năng chết dưới Yêu kiếm, sắc mặt Trần Vương tái xanh, ngày trước hắn ở trong Thiên Mệnh bảng kiêu ngạo không ai bì nổi, bây giờ thấy Tần Vấn Thiên lại phải nhượng bộ lui binh.

Không chỉ có người Trần gia, người thế lực khác có tu vi yếu kém nhao nhao rời đi khỏi Đan Vương Điện, còn những nhân vậy cường đại thì vây lại các phương vị, mơ hồ vây chết Tần Vấn Thiên.

- Ngươi hôm nay đã mang theo Yêu kiếm đến, vậy thì vĩnh viễn ở lại đây đi.

Sắc mặt Lạc Hà lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên đang đứng dưới bậc thang.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét Lạc Hà, trong miệng phun ra một câu lạnh như băng.

- Đan Vương Điện không đổ, hôm nay ta sẽ không đi.

- Giết!

Phun ra một chữ, trong một giây, Kiếm uy vô tận đánh về phía Lạc Hà, chẳng qua là trong một giây này, sắc mặt của Lạc Hà cứng ngắc, quanh người của nàng xuất hiện từng cây Thông Thiên Cổ Thụ, thân thể nàng được nó bao vây ở trong, cổ thụ diệt mà sinh, sinh sôi liên tục.

Ở trên thiên khung Đan Vương Điện cao vút, từng vị cường giả cường hoành xuất hiện, chỉ thấy bọn họ đứng chắp tay, mắt lộ ra thần mang rực rỡ, đều lộ ra ý chí không ai bì nổi, nhìn về phía thanh niên cầm kiếm.

Trời đất xung quanh có rất nhiều cường giả, bọn họ trong bóng tối nhìn.

Trước mắt, đệ nhất Thiên Mệnh bảng Tần Vấn Thiên, Thiên Cương nhất trọng cảnh, vì Mạc Khuynh Thành một mình xông Đan Vương Điện, cuồng ngôn nói Đan Vương Điện không đổ, hắn không đi, hào hùng như vậy, mặc dù hôm nay hắn chết ở chỗ này, cũng đủ để lưu danh Đại Hạ.

Trên mây, bốn phương tám hướng đều có người đứng ở đó.

Trong đó có một người, mặc quần áo lam lũ, tùy ý đứng, như là chúa tể thế giới này.

Còn có một người, lười biếng nằm trong tầng mây, ánh mắt đục ngầu nhìn về phía dưới, giống như đang xem kịch vui.

Kéo kiếm mười vạn dặm, một mình lên Đan Vương Điện; cường gia vây ngoài Đan Vương Điện, không biết máu của người nào nhuộm mây xanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.