Thái Cổ Thần Vương

Chương 1591: Chương 1591: Ngộ hiểm (1)




&- U Minh chi thân.

Thanh Nhi nhìn thân ảnh áo trắng phía tiền phương, nàng tựa hồ từng nghe sư tôn nhắc qua về loại năng lực này, hình như là lực lượng thần thông của một vị nữ đế bắc vực tiên vực, chẳng lẽ nữ tử đẹp đến yêu dị trước mắt có liên quan tới vị đại nhân vật kia?

Thần sắc Tần Vấn Thiên lộ vẻ nghi hoặc, xem ra Thanh Nhi biết được một ít.

Thân thể nữ tử áo trắng chợt lóe, bỗng dưng tan biến không thấy, ánh mắt tiểu hỗn đản ngắm nhìn phương xa, lập tức quay sang nói với Tần Vấn Thiên:

- Ta cảm giác được một cỗ lực lượng triệu hoán, càng lúc càng mạnh, các ngươi trở về đi.

Thần sắc Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi đồng thời lấp lánh, lực lượng trong cơ thể hai người chính đang từ từ tản mất, dừng chân ở chỗ này quá lâu đúng là có phần nguy hiểm, hơn nữa, bây giờ phiến không gian này đã biến ảo, tưởng muốn đi ra Minh Sơn sợ rằng cũng không phải chuyện dễ dàng.

- Người thần bí kia rất nguy hiểm.

Tần Vấn Thiên nói với tiểu gia hỏa, hắn cũng không yên lòng.

Ông.

Đúng vào lúc này, tiểu gia hỏa chợt lóe lên lao tới một nơi nào đó, chỉ thấy nó xông vào một mảnh khe nứt giữa cổ phong, bên trong tựa hồ có một không gian khác, trên vách núi hai bên khe nứt hình như có khắc phù văn màu máu, cực kỳ đáng sợ.

Nữ tử U Minh kia cũng đi tới đó, ánh mắt ngưng thị tiền phương, nàng nhấc chân bước vào trong, tựa hồ tưởng muốn trực tiếp xông vào, đúng lúc đó phù văn trên hạp cốc sáng lên, hóa thành lực lượng đáng sợ trực tiếp va chạm lên thân thể nàng, khiến cả người nàng bị bắn ngược trở về.

Tần Vấn Thiên nhìn hướng tiền phương, hắn chỉ cảm thấy phù văn trên vách núi hóa thành một cỗ lực lượng đáng sợ, khiến cả người hắn bị chấn đãng, lập tức oanh một tiếng, trong đầu phảng phất như có một cỗ ý niệm khủng bố hàng lâm, ý đồ muốn mạt giết hắn.

- Lùi ra sau.

Tần Vấn Thiên lôi kéo Thanh Nhi lùi ra sau, nơi này quá nguy hiểm, cũng lúc đó Tần Vấn Thiên nhìn thấy tiểu hỗn đản từng bước tiến vào trong, phù quang vô tận chiếu lên người nó. Cánh nhiên nó vẫn bình yên vô sự.

- Cái này...

Tần Vấn Thiên nhìn tiểu hỗn đản từng bước tiến vào trong vách núi, tuy bước chân rất chậm. Nhưng không hề ngừng nghỉ, sợ rằng đúng là đang có một cỗ lực lượng thần kỳ triệu hoán nó.

Nữ tử thần bí lành lạnh quét Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi một cái, tựa hồ có phần oán giận, bỗng chợt thấy nàng thân hình nàng lần nữa lóe lên, trực tiếp tan biến, nàng tựa hồ không vào được nơi kia.

- Chúng ta trở về đi.

Thanh Nhi nhẹ giọng nói. Tần Vấn Thiên gật gật đầu:

- Ừ, tiểu gia hỏa hình như có tế ngộ riêng, chúng ta tìm đường ra thôi.

Minh Sơn tựa hồ rất cao, tràn ngập khí tức thần bí, lại như là một mảnh không gian độc lập. Không có đường ra.

Chỉ thấy Thanh Nhi lấy ra một kiện pháp bảo như là mảnh lá cây, pháp bảo toát ra lực lượng không gian cường liệt, Thanh Nhi vung tay lên, phiến lá cây biến lớn. Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên đồng thời đi tới, lập tức trên pháp bảo có quang mang không gian cường liệt bao bọc quanh thân thể hai người.

- Đây là vật cứu mạng sư tôn cho ta, Minh Sơn này là một mảnh không gian thần kỳ, dùng pháp bảo không gian hẳn có thể xuyên qua được.

Thoại âm Thanh Nhi vừa dứt, lập tức quang mang chớp diệu, lá cây hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng lên xuyên thoa đến một nơi nào đó.

Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, hắn nắm lấy tay Thanh Nhi, chỉ thấy bàn tay Thanh Nhi mềm mại vô cùng, khe khẽ run lại, lại cũng không tránh ra, mặc cho Tần Vấn Thiên nắm lấy.

Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy mình phảng phất như đang xuyên thoa trong hư không, pháp bảo này cất chứa lực lượng không gian quá đáng sợ, khiến hắn ẩn ẩn có phần không thoải mái, tay hai người nắm chặt vào nhau, một trận chấn đãng cường liệt truyền đến, hai người ngừng lại, lúc mở mắt ra, Tần Vấn Thiên hách nhiên phát hiện, bọn họ cánh nhiên đã đặt chân tới khu vực nội thành của Cổ Đế chi thành.

- Đi ra rồi, pháp bảo này thật lợi hại.

Tần Vấn Thiên thầm nhủ trong lòng, bị khốn trong Minh Sơn, có pháp bảo như này hữu dụng hơn xa lực lượng, phía dưới có không ít người ngẩng đầu nhìn lên hai thân ảnh đột nhiên xuất hiện giữa hư không, ai nấy đều lộ ra một mạt dị sắc, rất nhiều ánh mắt đổ dồn trên người Thanh Nhi.

- Lực lượng không gian, chẳng lẽ là Thanh Nhi công chúa xếp hạng thứ năm trên Đăng Tiên bảng?

Có người nhỏ giọng nói, trận chiến nửa năm trước kết thúc, có lời đồn nói quan hệ giữa Thanh Nhi công chúa và Tần Vấn Thiên rất có thể là tình lữ, giờ đôi tình lữ này tay nắm tay hiện ra giữa trời, rất có khả năng chính là Thanh Nhi công chúa cùng với Tần Vấn Thiên.

Thanh Nhi tưởng muốn rút tay về, lại thấy Tần Vấn Thiên nắm chặt, tròng mắt nàng nháy nháy, quay sang nhìn Tần Vấn Thiên, nói:

- Còn không buông tay.

- À!

Tần Vấn Thiên khẽ cười, có phần tiếc nuối buông lỏng tay ra, còn nhịn không được ngắt nhẹ một cái, khiến Thanh Nhi giận dỗi nhìn chằm chằm hắn, chẳng qua Tần Vấn Thiên lại như không có việc gì, mở miệng nói:

- Minh Sơn kia đúng là thần bí, không biết trong đó rốt cuộc có gì.

Thanh Nhi thấy Tần Vấn Thiên có ý nói sang chuyện khác, chỉ biết quay mặt đi, không để ý hắn nữa.

- Nửa năm, không biết Mộng Trần và Tình Hiên như thế nào.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói.

- Ngươi là Tần Vấn Thiên?

Phía dưới có người nghe được tiếng nói chuyện của Tần Vấn Thiên, nhìn lên hỏi.

- Là Tần mỗ.

Tần Vấn Thiên gật đầu nói.

- Người ngươi vừa nhắc là sư đệ Quân Mộng Trần và sư muội Tử Tình Hiên đúng không, bọn họ giờ khổ sở lắm, Song Kiêu minh chính đang đuổi giết khắp nơi, có một lần nếu không nhờ vận khí tốt, e là đã sớm bị bắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.