Thái Cổ Thần Vương

Chương 1043: Chương 1043: Người một nhà (1)




Tần Xuyên và Tần Dao ôm chặt Tần Vấn Thiên, không ngừng vuốt vuốt lưng con, vui mừng nói:

- Về là tốt rồi, về là tốt rồi.

- Phụ thân, hài nhi bất hiếu, nhiều năm qua đã không về thăm nhà.

Trong lòng Tần Vấn Thiên vô cùng áy náy.

- Con hãy theo đuổi con đường võ học của con bên ngoài, việc trong nhà đều ổn, không cần phải lo lắng.

Tần Xuyên từ từ buông tay, Tần Dao như không nỡ, vẫn ôm chặt lấy Tần Vấn Thiên.

- Tỷ, để ta xem tỷ có mập hơn không nào.

Tần Vấn Thiên cúi thấp đầu khuôn mặt đẫm nước mắt của tỷ tỷ, bỗng nhấc bổng nàng lên, Tần Dao hung hăng trừng mắt với hắn, nhưng tâm trang vẫn luôn vui vẻ.

- Tỷ sao lúc nào cũng mảnh khảnh như vậy, xem ra có cõng tỷ cũng không phải dùng lực.

Tần Vấn Thiên buông Tần Dao xuống vừa trêu trọc:

- Có định tìm tỷ phu cho ta không vậy?

- Đi chết đi, vừa về đã trêu giễu cợt ta, đệ đệ nhà ta xuất sắc như vậy người bình thường nào dám với tới, ngược lại là ngươi đó, thành thật khai báo cho ta, có mang theo nữ tử nào về không?

Tần Dao chỉ tay về phía Tần Vấn Thiên, tuy hai người đã xa cách mười năm nhưng tình cảm lúc nào cũng thân thiết như vậy, có một số tình cảm sẽ không vì năm tháng mà phai nhạt, Tần Vấn Thiên và Tần Dao càng như vậy, lúc đầu mới gặp nhau họ đã nhớ đến những hồi ức tốt đẹp đã qua.

Khi mà họ đều là những thiếu niên, khi mà họ lúc nào cũng vui vẻ cười nói, cái thời bọn họ vô lo vô nghĩ.

- Vâng, mang em dâu về cho tỷ, lần này còn nhờ phụ thân giúp ta đi cầu hôn đây.

Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói.

- Thật hả?

Tần Dao sững sờ.

- Vấn Thiên, chuyện này là thật.

Tần Xuyên cũng kinh ngạc hỏi.

- Phụ thân, tỷ hai người không cần hoài nghi con như vậy chứ?

Tần Vấn Thiên nhún vai.

- Là người ở đâu, sao không dẫn về phủ?

Tần Xuyên nói.

- Nàng ấy cũng vừa quay về nước Sở, vốn dĩ là định cùng con về, nhưng con bào nàng về đoàn tụ với gia đình rồi.

Tần Vấn Thiên trả lời.

- Người nước Sở.

Tần Xuyên và Tần Dao đồng thời lên tiếng, vừa nói vừa nhìn nhau, Tần Dao cười nói:

- Tiểu tử thối, nói xem, có phải là Mạc Khuynh Thành đệ nhất mỹ nữ nước Sở năm đó không?

- Tỷ, sao người thông minh quá vậy?

Tần Vấn Thiên mỉm cười thừa nhận, làm Tần Xuyên bật cười:

- Tốt, sớm biết con sẽ theo đuổi được nàng ấy, xem ra bây giờ đã thực hiện được rồi, muốn khi nào đi cầu hôn cứ việc nói ra, ta sẽ để cả Tần phủ ra tay giúp con.

- Phụ thân cái đó như vậy quá khoa trương rồi.

Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ, nhờ phụ thân đi cũng chính là thể hiện tôn trọng trưởng bối hai bên, Tần Vấn Thiên hy vong có thể làm cho hôn lễ này càng thêm phần hoàn mỹ.

Bạch Thanh Tùng và Bạch Thu Tuyết bên cạch nghe tin Tần Vấn Thiên muốn thành hôn, trong lòng khó tránh cảm khái vô cùng, thậm chí ánh mắt của Bạch Thu Tuyết còn có phần ảm đạm, lúc đầu nàng bị cho là kiêu nữ của thành Thiên Ung, có cơ hội gả vào Diệp gia, bởi vì kết thúc quan hệ với Tần Vấn Thiên, sau hơn mười năm trôi qua, nàng mới phát hiện ra lúc đầu tầm nhìn bọn họ hạn hẹp cỡ nào.

Năm tháng, thật có thể thay đổi quá nhiều, bọn họ đã từng chỉ thấy có nước Sở, nhưng bây giờ đối với Tần Vấn Thiên mà mói, cả Đại Hạ này cũng không trói buộc được hắn.

- Vấn Thiên, chúc mừng.

Bạch Thanh Tùng trong lòng có chút cảm thán, nhưng vẫn một lòng chúc phúc.

- Đa tạ Bạch Thúc.

Tần Vấn Thiên gật đầu rồi nhìn qua Bạch Thanh Tùng nói:

- Người có khỏe không?

Nhìn Tần Vấn Thiên ánh mắt sáng rực đang mỉm cười nhìn mình, Bạch Thu Tuyết có chút bối rối, không dám nhìn vào mắt Tần Vấn Thiên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Hôm nay Bạch Thu Tuyết đã sớm không còn là thiếu nữ của ngày nào nữa, dù vẫn xinh đẹp như thế nhưng đã mang thêm vài phần trưởng thành sắc sảo.

Thu Tuyết, phụ thân còn chưa đánh cờ xong sao? Có giọng nói truyền đến, một thanh niên trên dưới 30 bước vào, mọi người còn đang sững sờ vì thanh niên anh tuấn này thì hắn đã bước tới bên cạnh Bạch Thu Tuyết, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Bạch Thu Tuyết, mặc dù trên mặt nở nụ cười, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn cảm nhận được vẻ thù địch trong đó.

Bạch Thu Tuyết nhất thời sững sờ, không tự chủ cách ra mấy bước, dù nàng và Tần Vấn Thiên đã không còn quan hệ gì nữa nhưng đối mặt với hắn nàng vẫn không cách nào bình tĩnh được.

- Thu Tuyết, sao vậy?

Người thanh niên dịu dàng hỏi.

- Không có gì.

Bạch Thu Tuyết lắc đầu, trong mắt người kia hiện lên vài tia khác lạ, hắn nhìn Tần Vấn Thiên cười nói:

- Xin chào, tại hạ Bộ Tiêu, đến từ Thanh Vân Đế quốc, Thu Tuyết là vị hôn thê của ta.

- Tại hạ Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên đã rõ vẻ thù địch của hắn từ đâu mà có, hắn không để ý, cười nói:

- Ta và Thu Tuyết là bằng hữu.

- Bạch thúc, Thu Tuyết, chúc mừng.

Tần Vấn Thiên chúc phúc, Bạch Thu Tuyết hơi cúi đầu, nội tâm vô cùng phức tạp.

Bạch Thanh Tùng nhìn Bộ Tiêu, lại liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên, dù mỉm cười nhưng trong lòng thầm thở dài, Thanh Vân đế quốc? Dù là chưởng quản 10 nước, nhưng vẫn là thủ phủ của Thanh Vân Các, dù Bạch Thanh Tùng biết vì sao Cửu Huyền Cung bị tiêu diệt, dù là người đứng đầu Thanh Vân đế quốc, nếu biết đến thân phận Tần Vấn Thiên, e rằng cũng không dám có chút bất kính.

- Tần huynh là con trai của Võ Vương?

Bộ Tiêu hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.