- Ừ!
Tần Vấn Thiên gật đầu, lập tức Bộ Tiêu lộ ra vẻ tươi cười con trai của nột võ vương nhỏ nhoi ở thành Thiên Ung, thật không hiểu nổi sao Bạch Thu Tuyết lại nảy sinh tình cảm với một kẻ có thân phận như vậy.
- Hiện giờ, nước Sở là nước lệ thuộc vào đế quốc, nếu Tần huynh muốn muốn ra không gian rộng lớn hơn, Bộ mỗ có thể giúp Tần huynh sắp xếp một chức quan.
Bộ Tiêu cười nói, khiến cho mấy người khác sững sờ, Bộ Tiêu này là dám khoe khoang trước mặt Tần Vấn Thiên.
- Đa tạ ý tốt của Bộ huynh, Tần mỗ không cần lắm.
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa lắc đầu, Bộ Tiêu thở dài:
- Thật đáng tiếc.
- Tốt, Tần Xuyên huynh, ván cờ này đến đây thôi, lần sau chúng ta đánh tiếp, tại hạ về trước.
Bạch Thanh Tùng chủ động cáo từ dể tránh hai bên khỏi khó xử.
- Bộ Tiêu này là ai vậy?
Tần Vấn Thiên hỏi Tần Xuyên.
- Một vị tướng trẻ của Thanh Vân đế quốc đang đóng quân tại nước Sở, Phụ thân hắn ta là tướng quân của Thanh Vân đế quốc, bây giờ Thanh Vân đế quốc đã nắm được Cửu Huyền cung, điều khiển 10 nước, thế lực ngày càng mạnh.
Tần Xuyên lắc đầu, không để ý đến việc này.
Tần Vấn Thiên sau khi nghe mấy lời này liền nhíu mày lại, năm đó hắn kết thành đồng minh với Thanh Vân các là để xóa tên Cửu Huyền cung, sau Thanh vân các khống chế thế lực của Cửu Huyền cung hắn cũng không để ý, nhưng Thanh Vân các cũng nên biết nhà mình ở nước Sở mới đúng, ý là không căn dặn Thanh Vân đế quốc là không được sao? Hi vong ta nghĩ nhiều rồi.
- Vấn Thiên, mấy năm nay ngươi ở bên ngoài thế nào, nhanh kể cho ta nghe.
Tần Dao ôm cánh tay Tần Vấn Thiên cười nói.
- Tỷ, người lúc nào cũng thích dính lấy đệ vậy?
Tần Vấn Thiên trêu chọc:
- Đợi đệ đi bái kiến mẫu thân với các thúc trước đã.
- Ừ, đương nhiên rồi, vừa đi vừa nói chuyện, ta bảo mẫu thân làm cho ngươi một bàn toàn đồ ăn ngon.
Tần Dao phấn khích kéo Tần Vấn Thiên đi về phía trước, tóc dài bay cả trên vai Tần Vấn Thiên, Tần Xuyên đi sau hai đứa này, thấy tình cảm của hai tỷ đệ này lắc đầu mỉm cười, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
- Người một nhà, có thể ăn bữa cơm đoàn viên rôi. Tần Xuyên chắp hai tay sau lưng, miệng khẽ hát, lâu rồi không có cao hứng như vây.
Tần Xuyên hôm nay được một phiên náo nhiệt, cả nhà đều là không khí tình thân.
Tần Xuyên, Tần Hà, Tần Dã cả đại gia đình tụ họp lại, Tần Thương, Tần Chí cũng có mặt, bọn họ đều đã kết hôn, Tần Thương còn có một con gái sáu tuổi, gọi là Tần Hinh.
Trong rối loạn của nước Sở năm đó, Tần Hà và Tần Dã đều bị thương, hy vọng con cái sớm có hậu nhân, Tần Hà đã có cháu bế sớm một bước.
- Hinh nhi, nhanh kêu thúc thúc.
Tần Vấn Thiên ôm Tần Hinh, cùng với Tần Dao ở bên cạnh chơi với nàng, Tần Hinh rất xinh, giống như búp bê sứ.
- Thúc thúc.
Tần Hinh khẽ gọi làm Tần Vấn Thiên vui vẻ, lấy tay nhéo nhéo má, Tần Dao bên cạnh há hốc mồm:
- Tên này năm đó cũng nhéo ta như vậy, bây giờ đến cháu gái ngươi cũng không buông tha.
- Cái này gọi là sủng ái, hiểu không hả. Tần Vấn Thiên vui vẻ, Tần Dao trợn mắt, đệ đệ sủng ái tỷ tỷ hả?
- Thúc thúc, sao trước đây Hinh Nhi chưa từng gặp người.
Hinh Nhi dang hai tay ôm cổ Tần Vấn Thiên, rất thích vị thúc thúc lần đầu gặp mặt này, vị thúc thúc này có đôi mắt thật đẹp, còn sáng hơn cả mắt của phụ thân mẫu thân nữa.
- Thúc thúc đi đến một nơi rất xa, hôm nay mới trở lại.
Tần Vấn Thiên cười.
- Thật ạ, nơi rất xa đó chơi vui không?
Tần Hinh chớp chớp đôi mắt sáng, vô cùng hiếu kỳ.
- Đương nhiên, rất vui.
- Vậy thúc thúc đưa Hinh Nhi đi chơi đi, được không ạ.
- Được rồi, thúc thúc dẫn Hinh Nhi đi chơi.
Tần Vấn Thiên nhìn vẻ ngây thơ của Hinh Nhi, trong lòng vô cùng ấm áp, cười nói:
- Tần Thương ca ca, huynh thật hạnh phúc.
- Ngươi cũng sớm sinh một đứa đi, Vấn Thiên, nếu ngươi thành thân với đệ nhất mỹ nữ nước Sở Mạc Khuynh Thành, sau đó sinh đứa nhỏ không biết sẽ xinh xắn cỡ nào.
Tần Thương đã trưởng thành, nhìn thấy được khí chất của Tần Vấn Thiên, hắn biết thiên phú của Tần Nhất Thiên sớm đã đạt được nhiều thành tựu.
- Đệ còn sớm.
Tần Vấn Thiên lắc đầu cười nói, hắn nhìn thấy Hinh Nhi cũng rất thích, nhưng nếu có đứa nhỏ rồi sẽ có nhiều vướng mắc, hắn suốt ngày ở bên ngoài sự rằng sẽ không được như hiện tai.
- Tần Thương ca, đệ muốn đưa Hinh Nhi đến hoàng thành Sở quốc chơi một chút được không?
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Hinh Nhi nhỏ như vậy, ta sự nó không quen.
Thê tử Tần Thuơng rất trẻ, chỉ khoảng 25-26 tuổi, khá xinh đẹp.
- Mẫu thân, Hinh Nhi rất thích thúc thúc, con không sao.
Tần Hinh ngồi trong lòng Tần Vấn Thiên, rất thân mật.
- Đương nhiên có thể, Hinh Nhi, con theo thúc thúc đi chơi, không được khóc nhè.
Tần Hà nhìn Tần Thương, Tần Vấn Thiên đưa Hinh Nhi đi chơi, còn lo hắn để Hinh Nhi bị thương sao.
- Ừ, Vấn Thiên, tiểu gia hỏa này rất tinh nghịch, nếu phiền quá thì hãy đem nó trở lại.
Tần Thương nhéo tay thê tử, ám chỉ không được nói gì, nàng ý thức được đây là lần đầu huynh đệ Tần gia có cơ hội gặp mặt, nên cũng miễn cưỡng gật đầu, nhưng vẫn không nỡ xa con gái, dù sao thì đối với nàng Tần Vấn Thiên cũng là người lạ, không yên tâm cũng là chuyện thường tình, điều này Tần Vấn Thiên có thể hiểu được.
Sở dĩ hắn muốn đưa Tần Hinh ra ngoài chơi thực chất là vì muốn để Khuynh Thành giúp thay đổi thể chất của nàng, Tần Hinh còn nhỏ, kinh mạch chưa hình thành, dễ dàng định hình.
Năm đó Diệp gia dẫn người đến thành Thiên Ung nhằm truy sát hắn, có một lần Tần Hà đã thế thân hắn ra ngoài đối mặt với nguy hiểm, tấm chân tình đó hắn không bao giờ quên, hắn nhất đinh sẽ trả, huống hồ hắn cũng rất yêu quý đứa bé Hinh Nhi này!