Thái Cổ Thần Vương

Chương 1042: Chương 1042: Về nhà (2)




- Ân.

Mạc Phong tiếp nhận, kích động gật gật đầu.

Mạc Khuynh Thành cũng còn không ít tỷ muội khác ở Mạc phủ, tuy nhiên do tuổi tác hoặc tính cách mà không tiến lên đòi quà Tần Vấn Thiên. Mạc Vũ tương đối hoạt bát, Mạc Phong thì từ nhỏ đã sung bái Tần Vấn Thiên rồi.

- Vấn Thiên, có cơ hội thì hãy chỉ giáo cho mấy đứa nhóc bất tài này tu hành.

Mạc lão gia tử cười nói:

- Tu vi của người, có lẽ sớm đã bước vào Thiên Cương Cảnh rồi chứ?

Mạc lão gia tử, hắn nhìn không thấu tu vi của Tần Vấn Thiên.

- Ân.

Tần Vấn Thiên nhàn nhạt gật gật đầu, khiến cho Mạc phủ toàn gia trong lòng run rẩy. Còn trẻ như vậy mà đã đạt được Thiên Cương Cảnh giới, quá đáng sợ rồi.

- Khuynh Thành cũng bước vào Thiên Cương Cảnh nhiều năm rồi, hơn nữa, thực lực luyện đan của Khuynh Thành cao hơn so với cảnh giới, bên ngoài cũng được vạn người kính ngưỡng.

Tần Vấn Thiên cười nói, cũng chẳng phải khoe khoang gì, chỉ là ít nhất muốn bọn họ hiểu rõ phân lượng và địa vị bây giờ của Mạc Khuynh Thành, khiến bọn họ có làm gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, đừng có lại làm ra điều gì không vui.

Quả nhiên nghe được lời Tần Vấn Thiên nói, ánh mắt toàn bộ mọi người trong Mạc phủ đều thay đổi. Bước vào Thiên Cương Cảnh nhiều năm rồi? Thực lực luyện đan cao hơn so với cảnh giới?

Bọn họ không cách nào tưởng tượng được địa vị bên ngoài của Mạc Khuynh Thành là như nào, căn bản càng không dám tưởng tượng. Với trí tưởng tượng đơn thuần, bọn họ vĩnh viễn không thể tưởng tượng được cấp độ và cao độ đó là như thế nào.

Sau khi biết được thực lực của Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, tiệc rượu ngược lại khách chủ tận hoan, chẳng ai nói lời không vui nữa. Mạc lão gia tử cũng thiệt tình ăn năn, khúc mắc với Tần Vấn Thiên cũng triệt để tiêu tán theo mây khói. Tấn Vấn Thiên thực sự xem phụ mẫu Mạc Khuynh Thành là trưởng bối của mình, vô cùng vui vẻ và hòa thuận. Mạc lão gia tử rượu vào lời ra, thế mà lại chủ động hô hào muốn đi thành Thiên Ung đón thông gia Tần Xuyên đến bàn bạc chuyện hôn sự của Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, nháo đến mức Tần Vấn Thiên cạn lời. Lâu vậy rồi không về nhà, hắn đương nhiên muốn tự mình về thành Thiên Ung.

Hơn nữa, xem thực lực bây giờ của Tần Vấn Thiên, từ Hoàng thành nước Sở đến thành Thiên Ung, căn bản chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Sau khi kết thúc bữa tiệc, Tần Vấn Thiên liền lên tiếng cáo từ, đi về phía thành Thiên Ung. Vốn dĩ Mạc Khuynh Thành muốn cùng đi với hắn nhưng Tần Vấn Thiên lại để nàng ở nhà bồi phụ mẫu. Hắn nhìn ra được tình cảm của Mạc Khuynh Thành với phụ mẫu, bọn họ vừa đoàn tụ, hắn làm sao nhẫn tâm mang Mạc Khuynh Thành rời đi luôn.

Thấy Tần Vấn Thiên ngự kiếm mà đi, trong chốc lát biến mất khỏi tầm mắt, tất cả người Mạc phủ triệt để tin tưởng Tần Vấn Thiên. Với tốc độ này, Mạc lão gia tử tuyệt đối không thể có được. Lại nghĩ, rốt cuộc thiếu niên danh chấn nước Sở năm đó nay đã bước vào cấp độ nào đó, có lẽ có thể hỏi từ chỗ Mạc Khuynh Thành.

Nhưng cho dù bọn họ tưởng tượng như thế nào cũng không thể nghĩ tới, hôn lễ của Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành sẽ rầm rộ cỡ nào, hơn nữa bọn họ nhìn thấy cấp độ không thể tưởng tượng nổi.

Thành Thiên Ung vẫn chẳng thay đổi gì. Quân vương sớm đã đem thành Thiên Ung ban thưởng cho Vũ Vương làm đất phong. Tại tòa thành này, Vũ Vương phủ, cũng chính là Tần phủ ngày trước, có quyền lên tiếng tuyệt đối.

Dù tất cả mọi người đều biết rõ, năm đó Vũ Vương Tần lão gia tử muốn tranh giành thiên hạ. Nhưng mà tâm cơ của Tần lão gia tử ẩn giấu sâu tới mức kinh người, thậm chí tính kế cả cháu của mình. Chính điều này đã làm Tần Vấn Thiên lựa chọn Sở Vô Vi chứ không phải Vũ Vương.

Về sau vô tâm chuyện Sở quốc, Tần lão gia tử liền xuất ngoại du ngoạn, hoặc giả cũng do lòng áy náy với hậu bối nên chưa một lần trở lại. Lúc hắn rời đi, danh xưng Vũ Vương được Tần Xuyên kế thừa.

Bởi vậy, đến nay, người cầm quyền thực sự của Vũ Vương phủ thành Thiên Ung là Tần Xuyên.

Hôm nay, trong Vũ Vương phủ, Tần Xuyên đang đánh cờ với một lão giả tóc bạc. Thân thể lão giả tóc bạc có phần suy yêu, đôi lúc lại ho khan vài tiếng, nhưng trên mặt luôn nở nụ cười tao nhã.

- Phụ thân, uống thuốc thôi.

Một nữ tử mĩ lệ bên cạnh đưa một chén trà mời lão giả tóc bạc, lão giả đón lấy uống một ngụm, lại ho khan vài tiếng rồi lắc đầu nói:

- Thể cốt yếu, chẳng bằng năm đó, ngươi lại ngày càng khỏe mạnh.

- Ngươi cũng tự tìm, nếu lúc trước ngươi không làm ra những chuyện kia thì sẽ có hiện tại hay sao? Nói không chừng đã tinh thần sung mãn, con cháu đầy đường.

Tần Xuyên oán giận nói ra.

- Ngươi cũng đừng quở trách ta, ta đây không phải gặp báo ứng rồi sao. Tại sao mỗi lần đánh cờ với ta ngươi lại lải nhải thế? Muốn trả thù ta đúng không?

Lão giả tóc bạc thở dài nói ra. Tần Xuyên cũng than thở một tiếng, nhìn hắn nói:

- Vẫn chưa có tin tức gì của Tinh nha đầu sao?

- Không có, một chút tin tức cũng không có.

Lão giả tóc bạc trong lòng thoáng đau. Có hai mụn con gái, đứa lớn đã bị hắn làm chậm trễ hôn sự, đứa thứ hai bị hắn chọc giận mà bỏ đi, cuối cùng dù hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ thì đã cảnh còn người mất.

Lão giả tóc bạc này chính là Bạch Thanh Tùng.

- Bạch thúc, người đừng nghĩ quá nhiều.

Bạch Tinh nha đầu lương thiện như vậy, nàng nhất định sẽ không có việc gì. Nữ tử xinh đẹp ngồi bên cạnh Tần Xuyên ôn nhu nói ra, hóa ra nàng chính là Tần Dao.

Mặc dù Tần Dao năm đó cũng hận Bạch Thanh Tùng, nhưng Tần Vấn Thiên đã tha thứ cho hắn, hơn nữa Bạch Thanh Tùng cũng đã sửa tính. Năm đó hắn bảy lần đăng môn thành Thiên Ung nhận sai, Tần Xuyên cũng cảm động trước thành ý của hắn.

- Ân, hy vọng là vậy, Tinh nha đầu và Vấn Thiên tốt như vậy, ai...

Bạch Thanh Tùng không ngừng lắc đầu.

- Bạch thúc, người yên tâm đi, ta cũng tin tưởng Tinh nhi không có việc gì.

Một giọng nói từ đâu truyền tới, sắc mặt Bạch Thanh Tùng và Tần Xuyên rúng động.

Tiếp đó một bóng người bước ra chậm trên hư không. Người ấy mặc một thân áo trắng, tuấn tú vô song, khí chất siêu phàm, phong hoa tuyệt đại.

Ánh mắt bốn người cứng lại, ngây người tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng người thanh niên kia xuất hiện.

Tần Vấn Thiên đứng trên đất bằng, nhìn bốn người trước mặt mình, trong lòng cảm khái ngàn vạn.

Tinh thần của nghĩa phụ không tệ, chỉ là tuổi tác đã cao, Bạch Thanh Tùng lại làm Tần Vấn Thiên cảm thán nhất. Hắn đã già nua như thế, hắn đã là lão nhân tuổi xế chiều, chắc hẳn những năm nay qua nhận không ít tra tấn tinh thần. Phàm nhân bình thường có già cũng không đến mức như vậy.

Tần Dao vẫn xinh đẹp như thế, lại thêm vài phần thành thục, nhìn Tần Vấn Thiên với ánh mắt ướt át đỏ rực, nước mắt chảy dài.

Còn Bạch Thu Tuyết, nàng ngây ngốc mà nhìn Tần Vấn Thiên, trí óc hỗn loạn. Gặp lại Tần Vấn Thiên, trái tim của nàng chẳng tránh khỏi đập nhanh hơn.

Thiếu niên ngày ấy hôm nay đã có phong thái bực này, chỉ sợ đã là chân long trong loài người.

- Ngươi cái tên này, còn biết đường trở lại. Tần Dao thấp giọng mắng, Tần Vấn Thiên xúc động cười nói:

- Tần Dao tỷ!

- Phụ thân. Tần Vấn Thiên nhẹ khom người

- Ân.

Tần Xuyên và Tần Dao cùng lúc trả lời. Ba người sau đó nhìn nhau mà cười, bước từng bước về phía đối phương, sau đó ôm chặt lấy nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.