Thái Cổ Thần Vương

Chương 1041: Chương 1041: Về nhà (1)




Sau khi biết mọi việc mà Tần Vấn Thiên làm, Mạc lão gia tử đã từng cực kỳ áy náy. Nhất là khi biết Đan Vương Điện vậy mà lại dùng Mạc Khuynh Thành để tế thi, mặt đã vô cùng tự trách. Tuy hắn rất độc đoán, nhưng dù sao đi nữa Mạc Khuynh Thành cũng là cháu gái hắn.

Mạc lão gia tử chưa bao giờ nói với người Mạc phủ về những chuyện này. Đến chính hắn cũng không rõ Mạc Khuynh Thành còn sống hay đã chết. Nay thấy Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành cùng trở lại, hắn coi như cũng đã triệt để yên lòng.

- Mạc lão gia tử, ta kính ngài một chén. Chuyện năm đó hãy để nó tiêu tán trong chén rượu này đi. Nếu như Vấn Thiên có điều gì bất kính thì cũng xin lão gia tử bỏ qua cho.

Tần Vấn Thiên giơ cao chén rượu nhìn Mạc lão gia tử mà nói, khiến Mạc lão gia tử cũng cười lớn mà đáp lời:

- Được. Có lời này của ngươi thì ta cũng yên tâm rồi. Về sau Khuynh Thành cứ giao cho ngươi, xem như ta cũng bớt lo một phần. Đến, cạn ly.

Hai người một hơi uống cạn rượu trong chén, Mạc lão gia tử nói với toàn gia Mạc phủ:

- Từ giờ trở đi, Tấn Vấn Thiên chính là con rể Mạc phủ ta.

Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành nhìn về phía Tần Vấn Thiên, đáy mắt hàm chứa ý cười, nháy mắt mấy cái với Tần Vấn Thiên, trong mắt mang theo tinh nghịch.

- Huynh thật sự là Tần Vấn Thiên?

Lúc ấy có một vị thiếu niên bước tới bên Tần Vấn Thiên, đưa đôi mắt tò mò nhìn hắn

Thiếu niên trời sinh mày biếc mắt sáng, đáy mắt hiển lộ thần thái sáng ngời, không mang theo khí chất quần là áo lượt như đại gia tộc. Ánh mắt ấy nhìn Tần Vấn Thiên mang theo vài tia hi vọng.

- Ân, ngươi biết ta?

Tần Vấn Thiên cười nói. Thiếu niên này khoảng tầm mười tám tuổi, nhìn hắn mà Tần Vấn Thiên lại nhớ đến mình của ngày xưa.

- Có biết.

Khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng, có vẻ căng thẳng lắm. Hắn nhìn Tần Vấn Thiên mà nói:

- Đệ tên Mạc Phong, là đường đệ của Khuynh Thành tỷ. Lúc huynh tham gia quân lâm yến, đệ cũng có mặt ở đó. Lúc đó đệ tám tuổi.

- Mạc Phong.

Mạc Khuynh Thành chớp đôi mị nhãn, kinh ngạc nhìn thiếu niên tuấn tú kia. Cái tên nhóc béo tròn năm đó đã lớn từng này rồi.

- Ồ!

Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Phong gật gật đầu. Mạc Phong ấp a ấp úng, hình như có việc gì gấp.

- Tỷ phu, ngươi là thần tượng của Mạc Phong đấy, hắn sùng bái ngươi lâu lắm rồi.

Một giọng thiếu nữ truyền lại. Bên cạnh lại thêm một nữ tử duyên dáng yểu điệu đi ra, nàng có đến 3 phần giống Mạc Khuynh Thành. Dù không tuyệt đại tao nhã như Mạc Khuynh Thành thì cũng được coi là mỹ nhân hiếm có, tràn ngập tinh thần phấn chấn của tuổi thanh xuân.

- Chẳng lẽ là Mạc Vũ nha đầu sao?

Mạc Khuynh Thành thì thầm, người bên cạnh liền cười nói:

- Khuynh Thành, đây chính là Mạc Vũ đó. Chớp mắt mà đã hơn 10 năm rồi. Lúc ngươi rời đi nàng mới chỉ là một tiểu nha đầu. giờ người đến nhà cầu thân đã sắp đạp hỏng cánh cửa Mạc phủ ta rồi.

- Khuynh Thành tỷ.

Mạc Vũ nhìn Mạc Khuynh Thành, nàng hô một tiếng thật ngọt ngào.

- Vấn Thiên, xem ra chúng ta đều già cả rồi.

Mạc Khuynh Thành và Tần Vấn Thiên nhìn nhau cười cười. Mạc Phong và Mạc Vũ đều là con nhà thúc phụ nàng, năm đó hãy còn nhỏ mà giờ đều đã lớn khôn.

- Nha đầu ngốc, ngươi mà già thì nương tính là cái gì.

Mẫu thân Mạc Khuynh Thành vuốt tóc nàng, lòng thầm than rằng Mạc Khuynh Thành đẹp quá, đẹp đến mức khiến người ta quên mất tuổi tác của nàng. Năm tháng dường như chẳng để lại vết tích gì trên tấm thân ấy.

- Tỷ phu, lần đầu gặp mặt, cũng nên tặng lễ gặp mặt đi chứ nhỉ.

Mạc Vũ nhìn Tần Vấn Thiên cười ngọt ngào, thần sắc đầy dí dỏm

- Mạc Vũ, da mặt ngươi cũng dày quá đi, thật là không biết xấu hổ.

Mạc Phong khinh bỉ nói.

- Ta lại càng không giống ngươi nha, thấy tỷ phu mặt đã đỏ bừng, thích nữ hài nhà người ta cũng không dám mở miệng thổ lộ, ngày nào cũng về thì thà thì thầm.

Mạc Vũ nhìn Mạc Phong cười hì hì, khiến Mạc Phong chỉ về phía nàng:

- Ngươi, ngươi…

Tần Vấn Thiên thấy cặp đôi tỷ muội này lộ ra nét cười vui vẻ, chỉ thấy hắn khẽ động dung liền lấy ra một kiện y phục lấp lánh, tỏa ra ánh sáng chói mắt như là dây vàng áo ngọc vậy

- Thích không?

Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Vũ nói.

- Vấn Thiên, đây là thần binh y sam sao?

Mạc lão gia tử cảm nhận được lực lượng tinh thần chấn động.

- Ân.

Tần Vấn Thiên gật đầu, Mạc Vũ tiếp nhận y sam, cười nói:

- Cảm ơn tỷ phu.

Vừa nói Mạc Vũ liền khoác thần binh y sam lên người. Nguyên lực tinh thần chảy khắp thân nàng, thẩm thấu vào từng lớp trung y, lại thêm quang hoa huyễn mục lưu chuyển khiến cho trên lớp y sam hào quang lưu động không ngừng, giống như áo giáp quang hóa vậy. Mạc Vũ mừng rỡ nhảy cẫng lên, tại chỗ xoay tròn một vòng

- Đệ dùng vũ khí gì?

Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Phong hỏi

- Trường thương.

Mạc Phong đáp

Tần Vấn Thiên gật gật đầu, một lát sau, một thanh trường thương ngân bạch sáng chói xuất hiện trong tay hắn, chỉ thấy hắn đưa cho Mạc Phong nói:

- Đừng quá mức ỷ lại vào thần binh, nguy cơ sinh tử trước mắt mới được dùng đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.