Mặt trời chói chang lên cao, chiếu rọi hoàng cung Diệp quốc, cung điện cổ xưa phủ hào quang màu vàng.
Từng luồng uy áp đáng sợ từ xa xa tràn ngập đến, Nhân Hoàng nằm trên giường, mở mắt ra, có hào quang lóng lánh lướt qua, sau đó mở miệng quát to một tiếng:
- Bày tiệc.
Dứt lời, nhất thời ở ngoài hoàng cung, từng cái bóng người cất bước về phía trước, đi vào trong hoàng cung, không ai ngăn cản nữa.
Những bóng người đó mênh mông cuồn cuộn, nơi đi qua đều có áp lực hít thở không thông.
Đồng thời, ngoài tẩm cung của Nhân Hoàng, trên bậc thang, cổ lộ bạch long ngọc thạch, không ngừng có người hầu buông xuống, bọn họ sắp xếp bàn, trái cây rượu ngon trân quý không ngừng dâng lên, ở trong thời gian ngắn ngủn một nén nhang, thế mà đã sắp xếp xong mấy trăm chỗ ngồi, thành hàng ở hai bên cổ lộ bạch long ngọc thạch, chỗ giữa như một hành lang dài, không ngừng có người từ xa tới gần, đứng ở trên hành lang dài, ánh mắt lại ngóng nhìn bậc thang phía trước.
- Đến quấy rầy Nhân Hoàng, mong rằng thứ tội.
Những người này thanh âm vang dội, tuy là thỉnh tội, nhưng không có quá nhiều kính ý.
- Không sao, các vị vào ngồi.
Thanh âm Nhân Hoàng lại lần nữa truyền ra, nhất thời người các thế lực lần lượt ngồi xuống hai bên, chung quanh quân sĩ của Nhân Hoàng nhất mạch tất cả đều cực kỳ khẩn trương, bọn họ tự nhiên có thể cảm nhận được những người này cường đại, bất cứ một người nào, cũng có thể cho người ta uy áp hít thở không thông.
Nhất là mấy người dẫn đầu phía trước, một nhân vật trung niên trong đó, tướng mạo vô cùng uy nghiêm, khoác hoàng bào màu vàng, chỉ là tùy ý ngồi ở nơi đó, lại làm người ta cảm giác chiến ý ngập trời, giống như một vị chiến thần, nơi ánh mắt hắn đi qua, vậy mà hiếm ai dám đối mặt với hắn, người này chính là vương hầu mạnh nhất Chiến quốc Đại Vũ vương.
Ở bên cạnh hắn, có một vị thanh niên, vẻ mặt tuấn tú, đôi mắt lấp lánh kia nhìn quanh bốn phía, trong suốt lấp lánh, vậy mà lại không sợ uy thế các cường giả chút nào, người này là hoàng tử Chiến quốc.
Ánh mắt thanh niên này nhìn về phía một vị nữ tử đối diện, vẻ mặt tạm dừng một lát, trong đôi mắt sáng hiện lên một hào qaung. Nữ tử kia hào quang lấp lánh, trên người giống như có quầng sáng bao phủ, làm người ta không dám nhìn thẳng hào quang của nàng, xinh đẹp không gì sánh được, nàng này chính là Thiên Loan công chúa của Linh Loan quốc, ở bên cạnh nàng, một vị nữ tử tướng mạo xuất chúng ngồi, uy phong hiển hách, chính là nữ tướng quân Thanh Huyền tiếng tăm lừng lẫy của Linh Loan quốc.
Ở bên dưới, là nhân vật lãnh tụ Lý tộc cùng man tộc lần này, người man tộc dáng người đều khôi ngô, cho người ta cảm giác tràn ngập lực lượng, người Lý tộc, biểu cảm nội liễm, không hiện ra ngoài, cho người ta cảm giác trầm ngâm bình tĩnh, duy chỉ có Lý Hàn U kia, mắt đẹp của nàng nhìn về phía vài vị thanh niên kiệt xuất quanh thân, mơ hồ có ý tranh phong, đặc biệt là Thiên Loan công chúa kia, tiếng tăm so với nàng còn lớn hơn, mỗi khi nhìn về bên đó, trong đôi mắt đẹp của Lý Hàn U liền bốc lên chiến ý.
- Tề vương, Túc vương, U vương, Hàn vương... đến bái kiến Nhân Hoàng bệ hạ.
Từng thanh âm rung động ở xa xa truyền đến, xa xa, lại có những bóng người dũng mãnh đi vào hoàng cung, chỉ trong chớp mắt, đã nhìn thấy mấy bóng người dắt tay nhau đi tới, nhân vật cầm đầu, tất cả đều là vương hầu Diệp quốc, Nhân Hoàng chưa hạ lệnh, bọn họ đã lập tức bước vào, hôm nay vì sao mà đến, trong lòng toàn bộ mọi người đều biết rõ.
- Ban cho ngồi.
Trong tẩm cung Nhân Hoàng có thanh âm truyền ra, ngày xưa chư vương mưu đồ bí mật, trừ Tề vương lãnh tụ, phần lớn đều ở trong bóng tối, nhưng hôm nay chư vương hầu rốt cuộc không che giấu nữa, tất cả đều đứng ra, đến ép cung.
Các vương hầu ngồi xuống, rất nhiều người ánh mắt rơi ở trên người một vị thanh niên bên cạnh Tề vương, chính là đệ tử Tử Lôi tông Diệp Không Phàm.
Tẩm cung Nhân Hoàng, lục tục có bóng người bước chậm ra, chính là hoàng tử cùng Diệp Lăng Sương, theo sau, là nhân vật vương phi.
Sau nữa, đám người Dược Hoàng cốc vây quanh Mạc Khuynh Thành bước chậm ra, ở bên cạnh Mạc Khuynh Thành, có một vị thanh niên, chỉ thấy hắn khí chất tường hòa an tĩnh, không một gợn sóng, nhưng đôi mắt thâm thúy kia lại như vũ trụ mênh mông, lấp lánh mà lại sâu không thấy đáy, chính là Tần Vấn Thiên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mạc Khuynh Thành, rất nhiều người mắt sáng ngời, cho dù là hoàng tử Chiến quốc cùng Thiên Loan công chúa cũng nhịn không được ánh mắt run lên, thầm nghĩ, người thật đẹp, đẹp siêu phàm thoát tục như thế, không hổ là nhân vật thánh nữ Dược Hoàng cốc, cũng khó trách Diệp Không Phàm kia bởi yêu sinh hận, nói xấu nàng.
Những người này phân tán hai bên, sau đó trong cung điện, một bóng người bước chậm ra, bóng người ấy nhìn như bình tĩnh, không có bất cứ khí tức nào nở rộ ra, nhưng khoảnh khắc hắn xuất hiện, ánh mắt toàn bộ mọi người đều rơi ở trên người hắn.
Nhân Hoàng Diệp quốc, Diệp Thanh Vân.
Đám người Tề vương Túc vương nhịn không được con ngươi co rút lại, trong mắt hàn quang lóng lánh, Diệp Thanh Vân, thế mà đã dậy rồi, hơn nữa sắc mặt hồng nhuận, đầy đủ tinh khí thần, không có nửa điểm suy sụp, nhưng nghĩ đến độc bọn họ hạ chính là chất độc không thể giải, trừ phi Dược Hoàng đích thân tới, nếu không chỉ dựa vào thánh nữ không có khả năng giải được, bởi vậy bọn họ mới yên tâm như thế.
Hôm nay Nhân Hoàng này, đại khái là chuẩn bị làm ra giãy dụa cuối cùng, tiến hành một trận chiến trước khi chết, nhất định là sử dụng bí pháp nào đó, hồi quang phản chiếu, nghĩ đến đây, bọn họ liền lại an lòng, ngồi ngay ngắn ở đó bất động, chỉ là kinh ngạc Nhân Hoàng này cũng đủ kiên cường, độc tố như thế, lại cố chịu đựng thời gian dài như vậy còn chưa quy thiên.
Chỉ thấy có bóng người thị vệ xuất hiện, ở trên bậc thang đưa đến ghế rồng. Nhân Hoàng ngồi ngay ngắn trên đó, ánh mắt nhìn qua mọi người, thản nhiên mở miệng:
- Các vị đến bái phỏng, có việc gì sao?
Lời vừa nói ra, mọi người thế mà không biết đáp lại như thế nào, chỉ thấy trong mắt Nhân Hoàng hiện lên một nụ cười lạnh, ánh mắt lại nhìn phía đám người Tề vương, cười nói:
- Các vị vương đệ đến hoàng cung, chưa được ta cho phép, đã lập tức bước vào, đối với ta hoàng huynh này có gì bất mãn phải không?
Vẻ mặt Tề vương lóe lên, nhìn khuôn mặt mỉm cười của Nhân Hoàng, nghiền ngẫm không ra tâm tư của Nhân Hoàng.
- Diệp Thanh Vân, ngươi làm người tàn bạo, sớm ở năm đó khi đoạt vị đã tàn sát anh em, lấy đầu hắn thị uy, tội ác tày trời, hôm nay, ngươi cai trị Diệp quốc nhiều năm như vậy, giết chóc không biết bao nhiêu, lại sai người cậy mạnh xông vào Tề vương phủ, hoành hành vô đạo, ta cho rằng, hoàng huynh nên lui xuống rồi.
Hàn vương lạnh lùng nói, hắn vừa dứt lời, nhất thời không gian vì vậy đông cứng lại, lời ấy đã là đại nghịch bất đạo, lại mang ý đồ đến hôm nay triệt để làm rõ, hiển nhiên đã làm sẵn chuẩn bị quyết chiến.
Ánh mắt Nhân Hoàng tập trung nhìn Hàn vương, đôi mắt chứa ý cười kia, vậy mà lại khiến Hàn vương cảm thấy cả người lạnh toát một phen.