Thái Cổ Thần Vương

Chương 828: Chương 828: Người thắng làm vua (2)




- Muốn ta thoái vị rất đơn giản, ngươi có thể chém đầu ta thị uy, Nhân Hoàng sẽ là của ngươi, nhưng trước đó, ta vẫn như cũ là Nhân Hoàng Diệp quốc, đoạn thời gian trước nghe nói đứa con không nên thân kia của Tề vương ngươi nói xấu thánh nữ Dược Hoàng cốc, lại châm ngòi Đông Sơn hầu đi giết nghĩa tử của ta, quả thật làm người ta mở rộng tầm mắt.

Ánh mắt Nhân Hoàng lại nhìn phía cha con Tề vương, lạnh nhạt mở miệng:

- Đại trượng phu sát phạt quyết đoán tâm tư ác độc, nếu có thể ác đến cùng thì thôi, nhưng ngươi thân là hậu duệ hoàng thất, thiên tài Tử Lôi tông, nghĩa tử ta mời ngươi đài chiến đấu hoàng gia chiến một trận ngươi lại không dám, đánh mất thể diện hoàng tộc ta, có đứa cháu như vậy, bổn hoàng cũng xấu hổ bởi vì ngươi.

Diệp Không Phàm chăm chú nhìn mắt Nhân Hoàng, thân thể run nhè nhẹ, Nhân Hoàng trước mặt mọi người làm nhục hắn, hắn tuy trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng thấy đôi mắt kia, hắn thế mà lại không dám mở miệng phản bác.

- Hoàng huynh, bắt nạt làm nhục đứa nhỏ, không khỏi mất thân phận.

Tề vương thản nhiên mở miệng. Tần Vấn Thiên đánh giá Tề vương, chỉ thấy hắn tướng mạo thường thường, toàn thân không có nửa điểm khí thế phóng ra, lại cho người ta cảm giác nguy hiểm, nghĩ hẳn người này cực am hiểu ẩn nhẫn.

- Nếu không phải hắn là hậu duệ hoàng tộc ta, ta lười giáo huấn hắn. Diệp Không Phàm, nếu như ngươi còn làm nam nhi hoàng tộc ta, thì nói cho mọi người những sự tình đó là ngươi làm ra hay không.

Nhân Hoàng nhìn chằm chằm Diệp Không Phàm, khiến Diệp Không Phàm nghiến răng, sau đó lạnh nhạt nói:

- Là Diệp Không Phàm ta làm, vậy thì sao?

- Tốt, vậy mới giống nam nhân.

Nhân Hoàng thản nhiên đáp lại, sau đó nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên cạnh.

Tần Vấn Thiên đi ra trước một bước, nhìn chằm chằm Diệp Không Phàm, ánh mắt hai người va chạm trên hư không, tất cả đều chiến ý sắc bén.

- Thùng.

Bước ra một bước, thân thể Tần Vấn Thiên bay lên không trung, Diệp Không Phàm thấy một màn như vậy cũng bước chậm trên không, khí tức trên người điên cuồng bùng nổ, uy thế Thiên Cương tầng bảy đỉnh phong không chút che giấu, trong phút chốc gió lốc tàn phá bầu trời, phẫn nộ quát:

- Tần Vấn Thiên, ngươi đã muốn tìm chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Vừa dứt lời, huyết mạch Diệp Không Phàm bùng nổ, trong hư không có sấm sét gào thét, lấy thân thể hắn làm trung tâm, thế mà lại có từng tia sáng sấm sét lóng lánh hạ xuống, ở phía sau hắn, một vị lôi đình cự nhân (người khổng lồ sấm sét)

khủng bố xuất hiện, giống như lôi thần.

Giờ khắc này khí thế Diệp Không Phàm bùng nổ cực kỳ đáng sợ, giống như muốn lấy lôi đình hủy diệt tất cả.

- Kẻ nhu nhược sợ chiến đấu, thế mà cũng dám mở mồm ăn nói ngông cuồng, chẳng biết xấu hổ.

Tần Vấn Thiên ánh mắt thâm thúy, chỉ thấy khí chất hắn đột nhiên thay đổi, yêu dị khôn cùng, huyết mạch rít gào, ánh sao chói mắt, giống như hậu duệ thái cổ yêu vương, lại có khí tức tuyệt thế sắc bén tràn ngập.

- Cảnh giới Thiên Cương tầng năm, xem ra hắn đột phá rồi, lại có huyết mạch tăng phúc, khí tức áp sát Thiên Cương tầng sáu, loại huyết mạch này có thể phá tan cảnh giới trói buộc, lại có yêu khí ngập trời, không biết là lực lượng huyết mạch gì, Nhưng huyết mạch Diệp Không Phàm cường đại tương tự, kiếp lôi huyết mạch, uy lực công kích của hắn không biết mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần.

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nhìn khí thế hai người bùng nổ, đều hơi có chút kinh hãi, chỉ sợ một trận chiến hôm nay, ít nhất có một người phải chết, chỉ là không biết chết là người nào.

Yêu Thần Biến nở rộ, trên người Tần Vấn Thiên như phủ thêm áo giáp cổ yêu, toàn thân đều lộ ra khí tức khiến lòng người run sợ, chỗ mi tâm hắn có một tia sáng dựng thẳng, giống như một con mắt yêu dị.

- Đây là sự tự tin của ngươi sao?

Diệp Không Phàm nhìn thấy biến hóa trên người Tần Vấn Thiên, vẫn vô cùng tự tin, chỉ thấy trong con ngươi của hắn sát ý đáng sợ, bước chậm ra:

- Chỉ như thế, ngươi nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Lôi quang ngập trời, giống như từng tia sáng kiếp nạn, tràn ngập trên nắm đấm của Diệp Không Phàm, bóng người hắn như gió, ngay lập tức buông xuống trước mặt Tần Vấn Thiên, rống giận một tiếng, đánh ra một quyền, uy thế ngập trời, lôi thần phía sau hắn giống như cũng đang rít gào, trên không hắn xuất hiện bóng người một cổ yêu đáng sợ, phát ra tiếng rống giận, vô tận uy lực hội tụ toàn bộ ở trên nắm đấm, nghiền áp qua, không gian cũng như sắp phá hủy tịch diệt.

Một quyền này, như là cái miệng khổng lồ của vực sâu lôi đình hủy diệt, có thể mang tất cả đều cắn nuốt hết.

- Lôi Thần Diệt của Tử Lôi tông, thuật thần thông này ở trong tay Diệp Không Phàm phát ra, uy lực không biết đáng sợ bao nhiêu.

Tần Vấn Thiên nâng tay đáp lại, thần nguyên trong cơ thể bùng nổ, bốn tòa Nguyên Phủ giống như đều đang rít gào, đặc biệt tòa Nguyên Phủ thứ nhất, mỗi một hạt thần nguyên đều lộ ra khí thế hủy diệt.

- Oành...

Công kích của hai người va chạm, luồng khí hủy diệt thổi quét qua, mang quần áo hai người đều xé rách vỡ nát, chật vật không chịu nổi. Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy uy lực của từng đạo hủy diệt kiếp lôi lao vào trong cơ thể, Diệp Không Phàm lại cảm giác cánh tay mình sắp bị lực lượng hủy diệt trực tiếp xé rách, hai người đều thống khổ khó chịu.

- Tần Vấn Thiên, chết.

Diệp Không Phàm rít gào một tiếng, trên không đỉnh đầu như có sợi tơ kiếp lôi buông xuống, hội tụ thành từng lưỡi đao sắc bén vô cùng, cắt về phía thân thể Tần Vấn Thiên, cho dù đau đớn, hắn cũng không lui mảy may, phải giết chết Tần Vấn Thiên ngay tại chỗ, chỉ cần lấy lực lượng tuyệt đối diệt người này, ai còn dám nói Diệp Không Phàm hắn khiếp chiến, người thắng làm vua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.