Một đạo thanh âm thanh thúy truyền đến, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lại thì lập tức thấy nữ tử mặc quần áo đỏ như lửa, thân thể nhu mỹ chạy đến. Nữ tử này mặc một bộ trường bào đỏ như lửa làm tôn nổi bật thân thể xinh đẹp phía dưới, ngoài ra khuôn mặt kiều mị kia làm người ta vừa liếc mắt nhìn tim dường như liền muốn đập thình thịch.
Sau khi Nhược Hoan thấy tiểu hỗn đản kia và Chu Tước Cổ vận hư ảo đang thân mật chui vào ngực một thanh niên xa lạ thì trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia dị thải hỏi dò :
- Ngươi là tiểu sư đệ à?
Lấy sự hiểu biết của Nhược Hoan đối với tiểu hỗn đản kia thì chắc chắn nó sẽ không thân mật đối với một người xa lạ như vậy. Với tính cách háo sắc của tiểu gia hỏa này thì ngoại trừ Tần Vấn Thiên ra, các nam nhân khác hắn đều không chạm đến.
Tần Vấn Thiên nhìn Nhược Hoan, trong con ngươi hiện lên một tia ôn hòa vui vẻ. Sư tỷ Nhược Hoan của mình từ trước đến nay là người thông tuệ, muốn giấu diếm nàng đúng là không khả năng.
Đương nhiên, đối với người sư tỷ này bản thân Tần Vấn Thiên cũng tuyệt đối tín nhiệm.
- Tỷ.
Tần Vấn Thiên hô lên một tiếng, sau đó nhúc nhích đường cong trên mặt biến ảo thành dáng dấp ban đầu làm cho Nhược Hoan nhìn thấy mà trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia dị thải. Sau đó nàng đưa một tay ôm trước ngực, một tay nâng cằm, cười khanh khách nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi còn biết tìm tới sư tỷ ngươi a.
Tần Vấn Thiên đi lên trước, nhìn thân ảnh xinh đẹp kia rồi ôm Nhược Hoan một cái nói :
- Tỷ, trong hai năm qua ngươi và sư tôn sống có tốt không?
- Cực kỳ vô vị, cũng may có tiểu gia hỏa này bầu bạn nên cũng có thể an tâm tu hành. Còn ngươi thì như thế nào, sao lại trở lại nhanh như vậy, mặc dù ngươi dịch dung nhưng cũng phải cẩn thận với những thế lực kia trong Khâm Châu Thành-
- sau khi biết chúng ta đã đi ra ngoài rồi, bây giờ bọn họ lại bận tâm đến trận pháp nên sớm đã không cử người theo dõi nữa rồi.
Tần Vấn Thiên và Nhược Hoan vừa đi gặp sư tôn Mạc Thương vừa nói chuyện.
Sau khi thấy sư phụ, sắc mặt Tần Vấn Thiên mỉm cười còn sau khi thấy Tần Vấn Thiên thì Mạc Thương có chút kích động nói :
- Vấn Thiên, thấy ngươi mạnh khỏe là ta liền yên tâm rồi.
- Lão sư.
Trong lòng Tần Vấn Thiên như có dòng nước ấm chảy qua, tuy nhiên Mạc Thương lại lập tức lôi kéo hắn nói :
- Tới đây ngồi xuống đi, tâm sự cùng lão sư xem hai năm qua ngoại giới biến hóa như thế nào, những đại thế lực kia có còn tiến hành truy sát ngươi nữa hay không.
- Nói thì rất dài dòng.
Tần Vấn Thiên ngồi xuống, trong lòng thầm than rồi lập tức chậm rãi kể lại mọi tao ngộ mà mình gặp phải trong hai năm cho lão sư cùng với Nhược Hoan, cho dù là việc của Thương Vương Cung, hắn cũng không giấu diếm. Điều này làm cho Nhược Hoan cùng Mạc Thương cực kỳ khiếp sợ.
Sau khi nghe xong, trên mặt bọn họ sớm đã không còn có nụ cười mà lại đầy vẻ thương cảm.
- Khuynh Thành là một cô gái tốt, hi vọng nàng vẫn còn mạnh khỏe.
Khóe mắt Mạc Thương hơi có chút ướt át, năm đó ở Đế Tinh Học Viện, Cố lão là ngoại công của Khuynh Thành mà hắn lại là đệ tử của Cố lão. Theo đó Mạc Thương vẫn có một chút tình cảm đối với vị Sở Quốc đệ nhất mỹ nữ kia, nhất là sau khi Mạc Khuynh Thành và Tần Vấn Thiên yêu nhau, không ngờ kết cục lại là như vậy.
- Hi vọng như vậy đi.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ.
- Vấn Thiên, trong hai năm qua, chúng ta đã chuẩn bị cho ngươi một cái kinh hỉ lớn đây.
Lúc này, Nhược Hoan cười khanh khách lên tựa hồ tận lực nói sang chuyện khác, để tránh nhắc lại nỗi đâu cho Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên tự nhiên cũng minh bạch tâm tư của Nhược Hoan nên cũng liền cười hỏi :
- Cái gì mà kinh hỉ?
- Tiểu tử kia.
Nhược Hoan đưa mắt nhìn chuyển qua nhìn về phía tiểu hỗn đản thì thấy tiểu tử kia lập tức phát ra thanh âm y y nha nha rồi lập tức từ trong ngực Tần Vấn Thiên nhảy ra ngoài, nó quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên, thần sắc tựa hồ đầy vẻ đắc ý rồi ngửa đầu há ra cái miệng nhỏ và bỗng nhiên hút một cái.
Trong sát na, trên hư không, Tinh Tượng chi quang liền chảy vào đến trong miệng tiểu tử kia rồi hóa thành từng đạo phác họa hoa mỹ. Rất nhanh sau đó mảnh Tinh Tượng kia không ngừng ảm đạm xuống và bị tiểu tử kia trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Thậm chí, trong hư không Luyện Ngục Trận Linh cũng hóa thành một vệt sáng bay vào trong miệng tiểu hỗn đản.
Dần dần, thân thể tiểu hỗn đản phát sinh biến hóa trở nên to lớn hơn và sinh ra cánh chim của Luyện Ngục Chu Tước, trên trán của hắn có Vương Giả chi giáp màu vàng xuất hiện. Lúc này Chu Tước chi linh dường như đã hòa làm một thể với nó rồi điên cuồng thôn phệ Thiên Tượng trong hư không, bộ dáng như muốn nuốt mảnh thiên địa này vào trong miệng.
- Chuyện này...
Tần Vấn Thiên nhìn một màn chấn động này mà trong lòng kinh hãi không thôi. Trước đây hắn vẫn cảm thấy tiểu gia hỏa này là nhân vật không hề tầm thường, ngày trước nó không chịu theo hắn ly khai nơi này chẳng lẽ chính là bởi vì... nguyên nhân này ? Nó có khả năng nuốt Tinh Tượng?