- Tốt quá, cứ nuốt tiếp đi, trận pháp này sẽ bị phá.
Nhược Hoan ngăn hành động của Tiểu Hỗn Đản lại, lúc này nó mới ngừng, liếc mắt nhìn qua, sau đó nó nghênh ngang đi đến trước mặt Tần Vấn Thiên, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ, giống như đang muốn khoe khoang trước mặt Tần Vấn Thiên vậy.
Dưới cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của Tần Vấn Thiên, ánh mắt của Tiểu Hỗn Đản đột nhiên trở nên vô cùng hiền hòa, trong mắt như có hai ngọn lửa đang cháy, đôi cánh xòe ra, cọ đầu vào người hắn.
- Tiểu Hỗn Đản, ngươi đã hợp thể với Luyện Ngục rồi ư?
- A a!
Trong đôi mắt của nó dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo, không ngừng gật đầu, khiến cho Tần Vấn Thiên cảm thấy rất bắc đắc dĩ, quả thực không biết Tiểu Hỗn Đản này là loại yêu thú gì.
- Bây giờ ngươi đã đạt đến cảnh giới này rồi, hẳn là thực lực cũng rất mạnh đúng không? Sao lại không nói chuyện, cũng không thể biến hình?
Tần Vấn Thiên buồn bực nói. Lúc mới đầu, khi nhìn thấy Tiểu Hỗn Đản này hắn không chú ý nhiều, nhưng lúc nó nuốt Tinh Tượng, khí tức hiển lộ kia rõ ràng là của cảnh giới Thiên Cương.
Tiểu Hỗn Đản nghe thấy mấy lời của Tần Vấn Thiên, khuôn mặt đột nhiên đanh lại, hình như không vừa ý, lại phát ra mấy tiếng ‘a a”, giống như rất muốn nói chuyện nhưng lại nói không ra lời vậy.
Thấy hành động của nó, đột nhiên Tần Vấn Thiên nảy ra một suy nghĩ khác thường, chẳng lẽ tuy Tiểu Hỗn Đản đã đạt đến cảnh giới Thiên Cương, nhưng vẫn đang trong giai đoạn chưa trưởng thành sao?
Nếu là như vậy, đến khi nó trưởng thành, sẽ đạt đến cảnh giới nào đây?
- Được lắm, mau lớn nhanh lên.
Tần Vấn Thiên khẽ vuốt nhẹ qua lòng bàn tay mình, trên da xuất hiện một vệt máu, hỏi:
- Lần đầu tiên ngươi gặp ta đã muốn đi theo, có phải là do khí tức từ máu huyết của ta hấp dẫn ngươi không?
Tần Vấn Thiên dùng máu mình để nuôi Tiểu Hỗn Đản không chỉ một hai lần, hắn cũng biết mình có huyết mạch của Yêu chi cường đại, bởi vậy mới hỏi như thế.
Tiểu Hỗn Đản gật đầu liên tục, hiển nhiên phỏng đoán của Tần Vấn Thiên không hề sai, nếu không, sao Tiểu Hỗn Đản háo sắc này lại dựa dẫm vào một người nam nhân như hắn chứ, Phàm Nhạc muốn ôm nó vài lần còn không được nữa là.
Một luồng khí tức kinh khủng tràn ra từ giọt máu của Tần Vấn Thiên, phảng phất như máu huyết đang sôi trào, bây giờ sức mạnh từ máu huyết của hắn đã được kích hoạt một chút, chất chứa năng lượng đáng sợ. Dường như Tiểu Hỗn Đản cũng cảm nhận được, nó hé miệng, để Tần Vấn Thiên đút máu cho mình. Tuy rằng lúc đầu nó vô cùng bài xích, nhưng sau khi biết Tần Vấn Thiên thiếu mấy giọt máu cũng không sao, nó liền dần dần chấp nhận cách thức trưởng thành nhanh chóng này.
Không bao lâu sau, dường như nó đã được ăn no, loay hoay cuộn mình tựa vào ngực Nhược Hoan, ngủ mất. Tần Vấn Thiên trợn mắt, tên nhóc thối tha này, quả thực là biết hưởng thụ mà.
- Tỷ, từ khi nào tên nhóc này đã có năng lực hút Tinh Tượng vậy?
Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.
- Trước khi đệ đi, nó đã hút được một chút rồi. Đệ không biết đâu, sau khi bọn đệ rời khỏi, xém chút nữa nó đã hút sạch trận pháp này, sau đó lại phun ra.
Nhược Hoan nghĩ lại thời điểm nhìn thấy Tiểu Hỗn Đản biến hóa, liền cảm thấy kinh sợ vô cùng.
- Lợi hại như vậy à?
Tần Vấn Thiên giật mình nói.
- Ừ, không chỉ như vậy thôi đâu, sau khi nó hút trận pháp Tinh Tượng còn có thể tự cường hóa năng lực cho mình, cứ như vậy mà đột phá đến cảnh giới Thiên Cương. Nếu không phải vì sợ chúng ta không có trận pháp bảo vệ, ta e là nó đã tiêu hóa hết luôn toàn bộ trận pháp, chứ không phun ra đâu.
Nhược Hoan xoa xoa thân thể của Tiểu Hỗn Đản, mang theo mấy phần cưng chiều. Mấy ngày nay, cảm tình của nàng và Tiểu Hỗn Đản cũng sâu sắc hơn vài phần.
- Không chỉ như vậy, nó còn có được Thần Thông Thiên Phú.
Mạc Thương đứng bên cạnh cũng nở nụ cười. Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lập tức sáng lên, một vài Yêu Thú lợi hại sẽ có thần thông dị bẩm của riêng mình, điều này đương nhiên hắn biết, đã hơn một năm không gặp, đột nhiên Tiểu Hỗn Đản vốn đi theo mình kia lại đột phá đến cảnh giới Thiên Cương, màn lột xác thế này, đủ khiến hắn cảm thấy giật mình.
- Thần thông gì?
Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.
- Cũng không phải là loại lợi hại gì, đệ bảo nó biểu diễn cho đệ xem đi.
Nhược Hoan cười khanh khách, giống như đang cố tình trêu đùa hắn vậy.
Ba sư đồ cùng ngồi một chỗ trò chuyện, cũng đã lâu rồi bọn họ không có cuộc trò chuyện nào nhẹ nhàng như vậy. Tiểu Hỗn Đản ngủ rất lâu, sau đó mới chậm rãi mở mắt, chớp chớp mi nhảy vào ngực Tần Vấn Thiên, đầy vẻ năng động.
- Đến đây, biểu diễn thần thông thiên phú của ngươi cho ta xem nào.
Tần Vấn Thiên xoa xoa đầu Tiểu Hỗn Đản.
Ánh mắt của Tiểu Hỗn Đản sáng lên, quay đầu lại liếc nhìn Nhược Hoan, cơ thể bay lên, nhảy vào không khí.