Thái Cổ Thần Vương

Chương 1613: Chương 1613: Quan Trung cổ đế (1)




Tử Đạo Dương là con của Tử đế, đứng đệ nhất trên Đăng Tiên bảng.

Trong khoảnh khắc này bị người ta bóp cổ nói không ra lời trên không trung, phảng phất chỉ cần lão giả kia dùng một ý niệm là có thể đoạt tính mạng của hắn.

Tất cả các thiên kiêu đều cực kỳ khẩn trương. Lão giả áo xám đưa mắt nhìn Tử Đạo Dương, khoảng không trong cặp đồng tử phảng phất như nhìn thấu vào Tử Đạo Dương.

Oành...

Một cổ chấn động kịch liệt đột nhiên càn quét ra. Từ trên người Tử Đạo Dương truyền ra một giọng nói:

- Các hạ là ai?

- Đây không phải là giọng nói của Tử Đạo Dương.

Mọi người thần sắc chấn động lên. Tử đế tất nhiên là Tử đế đại đế của Tiên vực.

Ánh mắt lão giả xuyên thấu hết thảy, vẫn đưa mắt nhìn Tử Đạo Dương, trong con mắt của lão xuất hiện hình bóng của Tử đế.

- Ta là ai ư? Vậy ngươi là ai?

Lão giả áo xám vẫn không buông Tử Đạo Dương ra, trong giọng nói lộ ra một ý thương tang qua năm tháng. Hắn quên mình là ai, quên hết thảy rồi.

- Bổn tọa Tử đế của Tiên vực, khuyển tử của ta đi tới nơi này để tôi luyện, mong rằng các hạ hạ thủ lưu tình.

Âm thanh của Tử đế lại truyền ra lần nữa. Lão giả áo xám mắt sáng lên, thản nhiên nói:

- Tử đế. . . Thực lực ngươi không tệ. Con của ngươi ta phải thả sao?

Hắn như đang lầm bầm lầu bầu, trên người Tử Đạo Dương phun trào khí thế đáng sợ, nhưng lại thấy trong bàn tay lão giả áo xám có lực lượng vô tận, cả vùng không gian đè nén chí cực. Lão đưa mắt nhìn Tử Đạo Dương, mở miệng nói:

- Tử đế, ngươi ở đây phản kháng ta sao? Thôi vậy, nếu con trai ngươi đến nơi này, ta sẽ tha cho hắn.

Nói đoạn bàn tay lão quăng ra, ném thân thể của Tử Đạo Dương ra xa. Đám người trông thấy một màn như vậy lại chấn động trong lòng. Lão giả trước mặt, đừng nói chi là Tử Đạo Dương, cho dù là Tử đế, dường như lão cũng không thèm để ý. Dĩ nhiên, cũng có thể là lão nhân thần bí này đã quên hết thảy, lão không biết bất cứ cái gì.

Như thế mà lão vẫn ở tại chỗ này, rốt cuộc là tại sao?

Ánh mắt thần bí của lão giả lại quét qua các thiên kiêu. Trong con ngươi trống rỗng, hai tròng mắt phảng phất như muốn xuyên thấu mọi người, có thể nhìn thấu qua tất cả.

- Quá kém. Nhiều người kém cỏi vậy sao, tới đây có tác dụng gì chứ?

Lão giả thở dài một tiếng. Mọi người hoàn toàn không còn gì để nói. Những nhân vật thiên kiêu của thành Cổ Đế bị lão nhân thần bí này nói là quá kém. Vậy thiên tài trong mắt lão nhân thần bí là nhân vật như thế nào đây?

- Thôi thôi, cứ theo số phận vậy.

Lão nhân thần bí lần nữa thở dài, lập tức thân thể lão bay lên không, chỉ tới vị trí lộ ra khí Đế vương thuần khiết, thân hình lão mới nhoáng lên, lập tức biến mất không thấy đâu nữa. Thậm chí đám người không thấy được lão đã đi khỏi bằng cách nào. Đây là nhanh đến mức cực hạn, tầm mắt của bọn họ đều không thể theo kịp.

- Thật là lão quái vật.

Quân Mộng Trần lẩm bẩm nói nhỏ, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Lời hắn vừa dứt, đột nhiên cảm thấy một cổ uy thế đáng sợ từ trên trời giáng xuống. Quân Mộng Trần thần sắc cứng đờ. Một bàn tay từ trên trời giáng xuống, túm lấy hắn nhấc lên.

- Mộng Trần. . .

Tần Vấn Thiên biến sắc, cầu xin:

- Tiền bối thủ hạ lưu tình.

- Trong những người này, ngươi là một trong mấy người mà ta xem không tệ. Ta không thể giết ngươi, ngươi đi qua đi.

Chỉ thấy bàn tay kia vung lên, thân thể Quân Mộng Trần lập tức bay thẳng ra ngoài phía trước, tới phiến địa vực màu xám tro.

Bàn tay lập tức biến mất, phảng phất như trước giờ chưa từng có ai tới đây. Uy năng cỡ này càng làm cho người ngậm miệng thật chặt, không dám nhiều lời.

- Đi thôi.

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, nhìn luồng gió lốc hai màu xông thẳng lên trời, khí chất hoàn toàn khác biệt. Trong lòng mọi người đều xuất hiện rất nhiều nghi vấn cùng một lúc. Nơi này đúng thật là di tích của Phạm Thiên đại đế sao?

Hai loại khí tức tuyệt đối khác nhau đó đều là được Phạm Thiên đại đế lưu lại ư?

Hay là ngoại trừ Phạm Thiên đại đế ra, còn có di tích của một vị Cổ Chi đại đế nào khác tồn tại ở nơi đây?

Cuối cùng, đám người tới nơi khí tức hai màu này. Đây là di tích của hai tòa động phủ cổ, bên trái có khí tức màu xám tro âm lãnh, bên phải là khí thế đế vương thuần khiết ánh sáng vàng vạn trượng. Đi tới nơi này, mọi người không khỏi tỏ ra do dự: bọn họ nên lựa chọn đi vào nơi nào đây?

- Tiểu Hỗn Đản ở bên trong!

Tần Vấn Thiên nhìn động phủ có khí tức màu xám tro, động phủ cổ tọa lạc nơi đây, khí thế phóng lên trời. Di tích của Cổ Chi đại đế lưu lại từ vô số năm trước, không ngờ vẫn có uy thế như vậy, không hề tiêu tan.

- Đây hẳn là do Phạm Thiên đại đế lưu lại.

Đám người nhìn cổ khí thế bên trái kia. Phạm Thiên đại đế đã từng là nhân vật sát thần tàn nhẫn danh chấn Tiên vực, đã từng đánh một trận tru diệt tám vị Tiên Đế, có thể thấy đáng sợ đến bực nào. Hung danh của ông ta chấn nhiếp muôn đời. Khí thế của ông ta tất nhiên có ý lạnh ngập trời, cực kỳ bá đạo, giống như uy thế của cổ di tích bên trái này vậy.

- Các ngươi muốn đi bên nào?

Tần Vấn Thiên hỏi.

Thanh Nhi không trả lời, đương nhiên là nàng đi theo Tần Vấn Thiên.

- Đều phải xem hai bên, ta không có ý kiến.

Hoa Thái Hư thản nhiên nói.

- Ta đi bên phải, Mộng Trần đi bên nào?

Tử Tình Hiên cảm nhận được vẻ thuần khiết của khí tức liền mở miệng nói.

- Ta cũng muốn đi bên phải.

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.