Chuyện này Tần Vấn Thiên tự nhiên là biết, thực tế là sau khi hắn bước vào ba tầng không gian có được Đế Thiên chi thân, chẳng qua chỉ là một ý niệm ngắn ngủi. Ý niệm này, dĩ nhiên lại có thể để cho hắn cảm giác đã trôi qua rất nhiều năm, giống như là đang nằm mơ vậy. Một giấc mộng, một cuộc đời.
Thủ đoạn như vậy, hoặc là quá thần thông, hoặc là cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng.
- Ta đã từng bước vào một giấc mơ và trải qua nó. Đó chính là giấc mộng cường giả. Có thể tạo ra một giấc mộng như vậy, nhưng nếu đã trải qua Đế Thiên chi thân, hiển nhiên không chỉ dựa vào người khác tạo mộng, mà còn phải dựa vào chính hắn tự lĩnh ngộ. Thậm chí hắn còn biết được mình có một thân thể của người khác, biết Thanh Mị tiên tử, là tự có ý thức của mình, nhưng vẫn như cũ bị luân hãm trong đó không có cách nào tự thoát khỏi.
Tần Vấn Thiên chau mày, con đường khó khăn nhất này, cả hai thân thể của hắn đều không thể tỉnh lại. Có thể nghĩ chuyện này khủng bố đến mức nào. Hết thảy, chỉ có thể dựa vào Đế Thiên chi thân của chính mình, không ai có thể tới giúp hắn.
Đây là khảo nghiệm đối với ý chí, nếu như là không có cách nào thanh tỉnh được, vậy thì vô cùng có khả năng hắn sẽ mãi mãi bị giam cầm trong cơn ác mộng kia, vạn kiếp bất phục.
- Ngươi và hắn tâm niệm tương liên, hắn lại không cảm giác được sự tồn tại của ngươi sao?
Thanh Nhi thấp giọng hỏi, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.
- Đúng là như vậy mới có thể sợ. Rơi vào bên trong Mộng Ma chi cảnh kia, không chỉ bị khống chế ý niệm, mà ngay cả cảm ứng giữa ta với hắn đều bị cắt đứt. Có thể nghĩ đây là một chuyện khủng bố đến mức nào. Đây không biết là tạo ra mộng cảnh hay là dùng huyễn thuật nữa.
Lông mi Thanh Nhi hơi chớp động, lập tức nhìn Tần Vấn Thiên, con mắt linh động sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi làm cho ánh mắt Tần Vấn Thiên hơi lập loè, mở miệng hỏi.
- Làm sao vậy?
- Chuyện đó cùng với việc ôm ta có quan hệ gì sao?
Thanh Nhi giòn giã nói, làm cho Tần Vấn Thiên tức khắc lộ ra dáng tươi cười lúng túng, còn muốn nói sang chuyện khác, lại không nghĩ rằng Thanh Nhi rất thông minh.
Thấy được đôi mắt thuần khiết hoàn mỹ, nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt, Tần Vấn Thiên chỉ có thể cười khổ trả lời.
- Ở bên trong Đế Thiên Mộng Ma cảnh, có một chuyện phát sinh làm cho ta cực kì sợ hãi, do đó. . .
- Nga!
Thanh Nhi cắt đứt lời nói tiếp theo của Tần Vấn Thiên, sau đó trực tiếp xoay người, làm cho Tần Vấn Thiên nhìn không thấy thần sắc biến hóa trên mặt của nàng.
Bất quá, hình như Thanh Nhi cũng không có tức giận.
Ánh mắt ngắm nhìn mảnh rừng trúc trước mắt này, Tần Vấn Thiên hít sâu một cái, nghĩ đến để có được Đế Thiên chi thân phải trải qua bao nhiêu thống khổ, trong lòng hắn âm thầm thề.
- Nhân sinh như thế, ta quyết không thể để cho nó phát sinh lần nữa.
Nghĩ vậy, hai tay Tần Vấn Thiên nắm chặt, giờ khắc này, hắn bỗng nhiên không muốn ngay lập tức va chạm trực tiếp cùng với thế lực Đan Vương Điện, hắn có thể không suy nghĩ đến bản thân mình, nhưng hắn cần phải suy nghĩ đến thân nhân bằng hữu bên cạnh mình, hắn không hy vọng bất luận người nào trong bọn họ xảy ra chuyện gì.
- Tất cả những chuyện này, hãy để một mình ta gánh đi.
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, thực lực của Quân Ngự tuy rằng không phải rất mạnh, nhưng Thanh Mị tiên tử đã giới thiệu qua cho hắn về Hoàng Cực Thánh Tông cùng với ba đại thế lực ở Đại Hạ Hoàng triều. Nếu như đúng như chuyện đã xảy ra trong mộng cảnh, Quân Ngự triệu hồi được lực lượng từ bên ngoài, thì cho dù hắn có Diệt Tiên Nhất Kiếm, nhưng sau khi một kiếm chém ra, chẳng lẽ không phải lại là mặc cho người xâm lược hay sao? Dù cho hắn giết chết Quân Ngự, lấy được thống khoái nhất thời, như vậy lửa giận kế tiếp thì sao đây?
Thù của Khuynh Thành, nhất định là phải báo. Nhưng mà người bên cạnh hắn, cũng nhất quyết không được xảy ra sự tình gì.
- Thanh Nhi, ta tính toán lại tu hành thêm một đoạn thời gian, rồi sẽ rời khỏi Đại Hạ.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, Đế Thiên chi thân nhất mộng, để cho hắn thay đổi ý niệm ban đầu.
Hắn muốn đi ra ngoài, hắn phải biến đổi đến mức càng thêm mạnh mẽ, để trên đất Đại Hạ không có người nào có khả năng chống lại lực lượng của hắn. Khi đó, hắn mới có tư cách bảo vệ mọi người thật tốt.
- Nha.
Thanh Nhi giòn giã đáp lời, tựa hồ như không có phản ứng quá lớn, bất quá Tần Vấn Thiên đối với cách thể hiện này của nàng sớm đã thành thói quen rồi.
- Ta cũng đi.
Thanh Nhi lại nói một câu nữa, làm cho trên mặt Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười nhạt. Tuy rằng Thanh Nhi không nói nhiều, nàng thậm chí cũng không có nói được quá nhiều lời nói với hắn, nhưng Tần Vấn Thiên đã sớm coi nàng là một trong những người người thân cận nhất của mình. Mỗi lần gặp phải thời điểm nguy hiểm đến tính mạng, nàng tựa hồ vĩnh viễn đều sẽ xuất hiện ở trước mặt của hắn, chưa bao giờ vắng mặt.
Còn nhớ rõ thời điểm tự mình hóa thân Đại Bằng, chỉ có Thanh Nhi nàng là yên lặng bồi bạn với mình, nàng đã nói với hắn rằng, ta, không thích ngươi là Yêu.
Chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, Tần Vấn Thiên không biết nàng đã bỏ ra đại giới lớn thế nào, để lấy được Đại Niết Tiên Pháp.
Hắn hỏi qua Thanh Nhi vài lần, nàng luôn luôn không đáp, Tần Vấn Thiên tự mình lại chưa bao giờ bỏ xuống được chuyện này, Đại Niết Tiên Pháp này là bí pháp thần thông nghịch thiên, làm sao có thể lấy được một cách đơn giản?
Đắp nặn hai cỗ thân thể hoàn toàn phù hợp với nhau, thiên phú hoàn toàn tương tự nhau, nếu như bị một nhân vật cực mạnh lấy được, vậy có thể trực tiếp đắp nặn ra hai cường giả siêu cấp. Pháp thuật này, nếu như nói ra, Đại Hạ tuyệt đối sẽ có người vì nó mà điên cuồng. Đừng nói là Quân Ngự, cho dù là Hoàng Cực Thánh Tông cường đại kia, chỉ sợ cũng phải rung động. Thanh Nhi dặn dò hắn không được để lộ ra, bởi vậy mặc dù là đối với đám người Phàm Nhạc, Tần Vấn Thiên cũng đều không nói ra.
Tần Vấn Thiên lại tiếp tục tu hành, Đế Thiên chi thân có không ít cảm giác, hắn có khả năng hấp thu trực tiếp nhưng vẫn cần một ít thời gian để củng cố năng lượng trong cơ thể.
…
Cho dù là Đế Thiên chi thân, nhưng chuyện này cũng không có đơn giản như trong suy nghĩa của Tần Vấn Thiên. Bởi vậy lúc này hắn còn đang giãy dụa trong thống khổ vô tận.
Trong hoàn cảnh ma chướng cường đại đến mức khiến cho người ta luân hãm, Tần Vấn Thiên vẫn còn vội vã chạy trốn trong rừng rậm Yêu thú của Sở Quốc, chạy gần như điên cuồng.
Chết, toàn bộ chết, Thanh Nhi, nàng giành hy vọng sinh tồn cuối cùng lại cho hắn, nhưng chính nàng lại bỏ mình, nụ cười cuối cùng kia của nàng, hắn không thể quên được, nó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu của hắn, để cho hắn bất cứ lúc nào đều cảm nhận được nỗi đau giống như bị khoan tim.
Hắn không dám đối mặt, không dám tưởng tượng hình ảnh kia, hắn thống hận chính mình.
Vì sao, tại sao phải như vậy.
Tần Vấn Thiên ngửa mặt lên trời gầm thét, không biết chạy băng băng bao lâu, hắn té xỉu trong rừng rậm, sau khi tỉnh lại, ngây ngốc, đầu tóc rối tung bù xù giống như một tên điên.
Hắn căn bản không cảm giác được đây là cảnh tượng bị huyễn hóa, bởi vì nó quá chân thực, giống như là một đời hắn tự mình trải qua, cũng là một lần Luân Hồi, để cho hắn không có cách nào giải thoát ra ngoài được, thậm chí còn vô pháp nhận thấy được một chút xíu rằng đây không phải là sự thật.