Một người trải qua cuộc đời của hắn, sẽ chất vấn cả đời này là giả sao?
Hiển nhiên, không có khả năng!
Tự trách, ý niệm hối hận, không ngừng lượn lờ ở trong lòng hắn.
Tần Vấn Thiên hắn một mực chạy, không biết lại đã chạy bao lâu, hắn đi tới một tòa thôn trang bên trong Sở Quốc.
Người trong thôn chỉ hiểu được phương pháp tu hành đơn giản nhất, thậm chí đều không phải là Võ Mệnh tu sĩ, chẳng qua chỉ là Võ tu bình thường có thể thu nạp nguyên lực thiên địa. Thực lực của bọn họ là tầng dưới chót nhất, nhưng bọn họ lại trải qua được một cách cực kỳ an tĩnh, cực kỳ tường hòa.
Hắn không khỏi có một số ý niệm ước ao có sinh hoạt giống như người trong thôn. Nếu là hắn và Khuynh Thành, cùng với Thanh Nhi các nàng cũng ở trong thôn làng như thế này, trải qua một cuộc sống không buồn không lo thì phải tốt đẹp đến mức nào. Một cuộc sống an tĩnh tường hòa, không tranh với đời.
Tần Vấn Thiên cảm giác được chính mình mệt mỏi quá, rất mệt mỏi, hắn muốn nghỉ ngơi.
Trong thôn, hắn gặp một thiếu nữ, chỉ một cái liếc mắt, Tần Vấn Thiên đã bị nàng hấp dẫn thật sâu. Thiếu nữ này, lại tương tự với Mạc Khuynh Thành trước kia như vậy, chất phác trong sáng, lại mỹ lệ đến mức làm rung động lòng người. Nàng giống như là bông hoa kiều diễm nhất của cái thế giới này, ban phát cho người ta ánh nắng mặt trời.
Thiếu nữ này thấy hắn bị thương, chiếu cố cuộc sống của hắn, rất nhanh hai người đã quen biết, hiểu nhau, Tần Vấn Thiên hắn mê luyến cuộc sống trong thôn, không muốn lại đi ra ngoài.
Tựa hồ, là vì trốn tránh cái gì.
Hắn sợ, sợ hồi tưởng lại những thứ ác mộng kia, mỗi lần nghĩ tới, tim như bị đao cắt, dường như bị vô số lợi tiễn, đâm xuyên qua tim.
Hắn dần dần lựa chọn quên lãng, quên mất tất cả mọi chuyện trước kia, như vậy, cũng không cần phải đi đối mặt.
Dần dần, hắn có cuộc sống mới, làm một con người tầm thường, cực kỳ an nhàn, cực kỳ yên tĩnh, hắn dường như nguyện ý cứ vĩnh viễn trải qua một đời này như vậy.
Nhưng mà tất cả những điều tốt đẹp này, lại bị đánh vỡ. Người của Quân Ngự, tìm được thôn trang, đúng vào lúc hắn không có mặt ở đây. Hắn đứng ở trên ngọn núi đàng xa, chính mắt trông thấy thôn trang rơi vào hủy diệt. Hắn thấy được Thiên Tượng cường giả hàng lâm, hắn thống hận chính mình bất lực, hắn tự hận mình, hắn lại muốn trốn tránh, muốn rời khỏi nơi này.
- Không. . .
Tần Vấn Thiên phát ra âm thanh cuối cùng, ngửa đầu, nhìn lên trên trời, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên sắc bén không gì sánh được.
- Thanh Nhi, sẽ không chết, phụ thân và Tần Dao tỷ, cũng sẽ không chết, tất cả mọi chuyện, đều là giả, đều là giả.
Tần Vấn Thiên điên cuồng gào thét, hắn muốn chất vấn một đoạn nhân sinh này của hắn. Hắn tựa hồ cảm thấy, giống như có một loại lực lượng từ trong chốn U Minh, đang muốn bức điên hắn, bức hắn vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
- Ta sẽ không lại trốn tránh.
Tần Vấn Thiên ngồi ở trên ngọn núi, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định.
- Nếu như đây là một đoạn nhân sinh thật sự, vậy thì ta sẽ tự tay hủy diệt nó!
Âm thanh rơi xuống, tâm niệm của Tần Vấn Thiên vừa động, một thanh lợi kiếm, xuất hiện ở trước người hắn.
Tần Vấn Thiên tay cầm lợi kiếm, không có chút do dự nào, trực tiếp đâm vào lồng ngực của mình. Trong nháy mắt, một cỗ đau nhức như bị khoan tim đánh tới, Tần Vấn Thiên cúi đầu, nhìn máu tươi đang chảy ra kia, nơi này nào có giống như là giả, đây là nhân sinh của hắn, làm sao có thể sẽ là giả.
- Đời này nếu là thật, ta Tần Vấn Thiên hèn yếu như vậy, có mặt mũi nào sống thêm trên thế gian.
Tần Vấn Thiên thản nhiên cười một tiếng, trong lòng dường như trở nên rộng mở trong sáng, đã coi nhẹ cả sinh tử.
- Ta muốn một đời, muốn một cuộc sống không đồng dạng như vậy, cho dù là thiên đao vạn quả, cũng phải kết thúc đời này, bất kể thật giả.
Âm thanh rơi xuống, kiếm của hắn, đâm vào trong lồng ngực của mình. Loại đau đớn này, khiến cho hắn triệt để rơi vào hôn mê.
Nhưng mà khóe miệng Tần Vấn Thiên, vẫn như trước mang theo ý cười, quát.
- Như vậy, ngươi cũng muốn ngăn cản ta kết thúc một đời tràn đầy tội ác này? Ngươi rốt cuộc là người nào, lại có thể có lực lượng mạnh mẽ như vậy, có thể để cho ta vĩnh viễn bị hãm sâu vào bên trong mộng cảnh?
Nói xong, từng chuôi lợi kiếm lại xuất hiện bên trong khoảng không. Tần Vấn Thiên nhắm hai mắt lại, gầm lên một tiếng, trong nháy mắt, vô tận lợi kiếm cuốn ngược mà đến, đâm vào thân thể của hắn. Nghìn vạn lưỡi kiếm xuyên tim, mạnh mẽ dứt khoát, đây là chấp niệm của hắn, hắn muốn kết thúc, đoạn nhân sinh tràn đầy tội ác không thể chịu nổi này. Nhân sinh của Tần Vấn Thiên hắn, há có thể hèn mọn như vậy, nhu nhược như vậy?
Nếu như đời này là thật, hắn nguyện ý chọn cái chết.
Vạn kiếm xuyên qua thân thể, Tần Vấn Thiên chậm rãi nhắm mắt lại.
Chính ở trong nháy mắt này, hết thảy cảnh sắc, dường như đều biến mất ngay lập tức, toàn bộ, đều bình tĩnh lại.
Trong không gian mênh mông, một đạo thân ảnh an tĩnh nằm ở nơi đó, thân ảnh ấy chính là Tần Vấn Thiên. Chỉ thấy lông mi của hắn giật giật, lập tức mở đôi mắt ra, trong mắt, vẫn như trước mang theo cứng cỏi và chấp nhất.
- Nhân sinh không chịu nổi kia, cho dù có là thật, ta cũng muốn đập nát nó!
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, ngồi dậy, quả nhiên, đây chẳng qua là công dã tràng.
- Đây, chính là khảo nghiệm của không gian tầng thứ ba sao?
Trong lòng Tần Vấn Thiên buồn lo vô cớ, lại không có một chút cảm giác vui sướng nào. Một đoạn nhân sinh này, là khắc cốt minh tâm như thế, khiến lòng người đau nhức. Tuy rằng lúc này rõ ràng biết đó là giả, nhưng vẫn như trước khiến cho hắn khó mà tiêu tan.
Quá chân thực, chân thực đến nỗi giống như là hắn đang trải qua một đoạn nhân sinh khác, chân thực đến mức lấy kiếm đâm vào trong lồng ngực, vẫn như trước vô pháp đi ra ngoài.
Đây, chính là khảo nghiệm khó khăn nhất!
Lần đầu tiên khảo nghiệm, chiến lực, là dễ dàng nhất.
Lần thứ hai khảo nghiệm, ngộ tính, rất khó, rừng kiếm có thể giết người.
Lần thứ ba khảo nghiệm, tâm chí, tín niệm, nhân sinh, khảo nghiệm này, mới thật sự là đáng sợ, đáng sợ đến mức làm cho Tần Vấn Thiên giờ khắc này cũng vẫn còn có cảm giác rợn cả tóc gáy. Cũng may, hết thảy, đều kết thúc!