Thái Cổ Thần Vương

Chương 1007: Chương 1007: Tám vạn năm (1)




Hạ Thánh đã đến, Tể Thu đã đến, Khúc Ca cùng với Tư Khấu của Trượng Kiếm tông, Bạch Ông, Đồ Lãnh cùng với nhân vật lãnh tụ các mạch đều đã đến, ý chí chống đỡ áp lực vô cùng đáng sợ kia. Tinh anh Hoàng Cực Thánh Vực tỉ mỉ chọn lựa ra, vô luận là chiến lực cùng ý chí cứng cỏi đều siêu mạnh, trừ bọn họ các nhân vật lãnh tụ này còn có vài người.

- Hạ Thánh, bây giờ có thể nói chưa, nơi này rốt cuộc là địa phương nào, thần binh, sách cổ lơ lửng kia, thật là tiên khí cùng tiên pháp sao?

Mái tóc bạc của Bạch Ông hơi tung bay, hỏi Hạ Thánh.

- Không nói toàn bộ, nhưng trong đó có rất nhiều, đều là tiên khí cùng tiên pháp.

Thanh âm Hạ Thánh khiến trong lòng mọi người run rẩy, thế mà có rất nhiều thứ đều là đúng.

- Nhưng, các tiên khí cùng tiên pháp đó đều không thể đụng bừa vào, càng cường đại càng không thể động, nếu không sẽ gặp tai nạn, những tiên khí cùng tiên pháp này, đều trấn áp tiên mộ, nếu động vào tiên khí cùng với tiên pháp, tiên mộ phá vỡ, cường giả ra.

- Ngươi đùa gì vậy, trong tiên mộ còn có người, vậy chúng ta vào làm cái gì, tìm chết sao?

Đồ Lãnh tính tình thô bạo, trong mắt hắn nhảy lên hào quang màu máu, tựa như rục rịch.

- Người trong tiên mộ, đều bị người ta phong ấn tu vi.

Hạ Thánh thở sâu, trong mắt lóe ra ra một đạo hào quang đáng sợ, nghe được lời hắn nói toàn bộ mọi người đều sửng sốt.

Táng tiên? Phong tiên?

Ai, đáng sợ như thế?

- Phong ấn ở cấp độ nào?

Khúc Ca hỏi.

- Không biết.

Hạ Thánh lắc lắc đầu:

- Các ngươi đều nghe rõ, nhất định không thể sử dụng ngũ giai thần binh, hoặc là thần binh pháp bảo cùng loại ngũ giai, một khi các ngươi sử dụng, các cường giả trong tiên mộ đi ra, tu vi sẽ trực tiếp giải phong ở cấp độ Thiên Tượng đỉnh phong, khi đó, chúng ta đều chỉ có đường chết; chỉ cần chúng ta không sử dụng, như vậy phong ấn có thể mang tu vi bọn họ áp chế ở Thiên Cương đỉnh phong.

- Điều này sao có khả năng, căn cứ tu vi chúng ta điều chỉnh cường độ phong ấn? Đây là nguyên nhân vì sao người Thiên Cương đỉnh phong là thích hợp tiến vào tiên cung nhất?

Có người hỏi.

- Đúng vậy, ta có thể nói rõ cho các ngươi, mặc dù là một vị cường giả phong ấn ở cấp độ Thiên Cương đỉnh phong, có thể dễ dàng diệt ta, nếu như là Thiên Tượng cường giả tiến vào, tu vi bọn họ áp chế sẽ ở Thiên Tượng đỉnh phong, như vậy, Hoàng Cực Thánh Vực ta không có bất cứ một vị Thiên Tượng nào có được thực lực chống lại bọn họ, cường giả Thiên Tượng đỉnh phong từng bước vào, đều là có bao nhiêu diệt bấy nhiêu.

Lời Hạ Thánh nói khiến mọi người hít thở đều thoáng dồn dập hẳn lên.

Nơi đây, rốt cuộc là chỗ đáng sợ như thế nào.

- Những tiếng rống đó, lại là người nào, bọn họ đều còn sống, mạnh bao nhiêu?

Lại có người hỏi.

- Không biết.

Hạ Thánh lắc đầu:

- Tiên cung mênh mông, nơi đó quá xa, người của Hoàng Cực Thánh Tông chưa bao giờ đến, vì thế có những lần thăm dò. Lần này chúng ta bước vào nơi này, chờ sau khi toàn bộ mọi người tiến vào, lại tụ tập cùng nhau, đoạt tiên pháp, tông môn đã từng hứa hẹn chúng ta, chỉ cần lấy được tiên pháp tiên khí, chúng ta đều có cơ hội tu hành.

- Hiện tại, các ngươi có thể đi một chút, nhưng chưa có mệnh lệnh của ta bất luận kẻ nào cũng không cho phép vọng động, cần chờ người khác đi ra sau đó hội hợp, nếu không giết không tha.

Trên người Hạ Thánh đột nhiên bộc phát ra một khí tức đáng sợ, chất chứa sát ý, tựa như là đang cảnh cáo mọi người.

Tần Vấn Thiên đứng dậy, sau đó bước chậm ra, đại địa hoang vu mênh mông vô biên có rất nhiều cổ mộ, lúc này, hắn đi tới trước một tòa cổ mộ.

Ở trước mắt Tần Vấn Thiên nổi lơ lửng một tờ sách cổ, bên trên giống như có từng đạo phù văn di động, lưu chuyển hào quang lấp lánh, nhưng ý thức lại không cách nào thẩm thấu đến trong đó, nhìn không thấu, điều này làm Tần Vấn Thiên sinh ra một loại cảm giác mãnh liệt, muốn đi lên trước, nắm vào trong tay một tờ sách cổ này.

Thân hình lóe lên, Tần Vấn Thiên tiếp tục di chuyển ở vùng đất táng tiên này, quan sát từng ngôi cổ mộ, lúc này trước mắt Tần Vấn Thiên có một thanh trường mâu màu máu, bên trong chứa uy thế nuốt trời, như có thể phá vỡ thiên địa, có được uy lực vô cùng, chỉ đứng bên người, cũng mơ hồ có loại cảm giác muốn sụp đổ, làm máu trong cơ thể người ta đều không tự chủ được rít gào, cực kỳ đáng sợ.

Không chỉ có Tần Vấn Thiên, mọi người đi trước đến nơi đây quan sát cổ mộ, trong lòng chịu chấn động mạnh, bọn họ đều mơ hồ có một sự xúc động mãnh liệt, muốn đoạt tiên khí, tiên pháp; mặc dù lấy ý chí vô cùng cứng cỏi của bọn họ, cũng cảm giác không thể chống lại loại dụ hoặc này.

- Ông!

Rốt cuộc, ở trên mảnh đất táng tiên này, bầu trời vẫn như cũ có tiếng rít gào ô ô, giống như cường giả đến từ viễn cổ, nơi nào đó, một chùm tia sáng phá trời, đột ngột ánh mắt toàn bộ mọi người đều nhìn phía đó, sắc mặt Hạ Thánh hơi tỏ ra khó coi, một luồng sát khí đáng sợ lóe qua.

- Mạc Dung, ngươi muốn chết.

Mái tóc dài trên người Hạ Thánh bay lên, giận quát một tiếng:

- Toàn bộ mọi người, đều trở về, tụ tập đến bên cạnh ta.

Từng cái bóng người lóe lên, trở lại bên người Hạ Thánh, Tần Vấn Thiên cũng đi về phía Hạ Thánh bên này, ánh mắt hắn lại vẫn nhìn chằm chằm Mạc Dung.

Mạc Dung, một vị thiên kiêu của Đại Địa Môn, hắn thấy được một bảo vật phi thường đáng sợ, một khối ấn cổ chất chứa lực lượng đại địa vô biên, lơ lửng trên một tòa tiên mộ, Mạc Dung muốn làm của riêng, thu hồi một khối ấn cổ này, nhưng cổ ấn hắn không bắt được, mộ phía dưới cổ ấn lại vỡ ra, ở trên mộ có một bóng người đang đứng.

Người này một mái tóc vàng yêu dị bay múa, lơ lửng như thanh kiếm sắc bén, trên người khoác một trường bào màu đất, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, đôi con ngươi thâm thúy vô biên kia, làm người ta cảm thấy có sự run rẩy đến từ linh hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.