Thái Cổ Thần Vương

Chương 1006: Chương 1006: Táng tiên? (2)




Hạ Thánh nhìn mọi người một cái, toàn bộ mọi người đều ở đây, chỉ nghe hắn mở miệng nói:

- Thông đạo kế tiếp này, cần dựa vào bản thân đi qua, người khác không thể giúp, ánh sáng trong thông đạo này, sẽ công kích tinh thần ý chí, các ngươi phải thật cẩn thận, đi qua thông đạo này, liền có thể tới trong tòa tiên cung này.

Mọi người gật đầu, sau đó đều đi vào bên trong, một người tiếp một người.

- Cẩn thận.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, Phạm Diệu Ngọc và Võ Đằng gật đầu, trả lời:

- Ngươi cũng vậy.

Khoảnh khắc bước vào dòng ánh sáng, Tần Vấn Thiên liền cảm giác một lực lượng vô hình trực tiếp lao vào trong đầu, thế mà lại giống như một công kích vô hình bên trong, trực tiếp muốn đánh sập tinh thần ý chí của hắn.

- Oành, oành...

Sắc mặt Tần Vấn Thiên nháy mắt tái nhợt, hự một tiếng, đột nhiên bị công kích như vậy, không có một ai dễ chịu, hắn cảm giác đầu mình muốn nổ, có người hai tay ôm đầu, lộ ra nét thống khổ, thậm chí không thể chịu đựng được mà phát ra tiếng rống trầm thấp.

- Lực lượng thật đáng sợ.

Sắc mặt Tần Vấn Thiên khó coi, hắn nghiến răng, nâng bước đi tới phía trước, tốc độ không nhanh nổi, quá thống khổ, nhưng bây giờ chỉ có nghiến răng kiên trì.

- Oành!

Một dải ánh sáng màu tím từ trên người quét qua, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy trong đầu có một mảng lực lượng sấm sét hủy diệt bùng nổ ra.

- Phốc...

Theo một tiếng kêu đau đớn, Tần Vấn Thiên hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

- Thế mà đáng sợ đến bực này, chủ nhân tiên cung này, rốt cuộc là tồn tại gì.

Tần Vấn Thiên nghĩ. Bảy người bọn Hạ Thánh đi ở phía trước, tuy bọn họ thống khổ, nhưng bước đi kiên định, đều là giống Tần Vấn Thiên có chuẩn bị mà đến, khó có thể bị dao động.

- Không thể chờ, ta ở tại chỗ chậm trễ, công kích cũng sẽ không dừng, như vậy càng là tìm chết.

Tần Vấn Thiên nghĩ, tiếp tục đi về phía trước, thậm chí đẩy nhanh bước chân một chút, sấm sét không ngừng lao vào trong đầu bộc phát ra uy lực hủy diệt, muốn hoàn toàn đánh sập hắn.

Bọn người Tần Vấn Thiên là thiên kiêu Hoàng Cực Thánh Vực, bọn họ đều dựa vào ý chí siêu mạnh chống đỡ, nhưng người phía sau, đã không thể nhìn thấy bóng dáng người đi ở phía trước, khoảng cách dần dần bị kéo giãn.

- Đây lại là cái gì?

Tần Vấn Thiên nhìn ánh sáng phía trước, lại là tia chớp màu máu, làm người ta nhìn thấy ghê người.

- Phù...

Thở sâu, Tần Vấn Thiên tiếp tục đi về phía trước, tới trong ánh sáng tia chớp màu máu, ánh sáng treo ở trên người, trong đầu Tần Vấn Thiên hóa thành một biển máu, tia chớp ngập trời đánh xuống, mang biển máu hất long trời lở đất, quá mức đáng sợ.

- Không thể dừng lại.

Tần Vấn Thiên ở thông đạo ánh sáng này đã đi được hai ngày, cả người cũng tiều tụy đi rất nhiều, con đường này như là không đáy, quá tra tấn người ta.

Tần Vấn Thiên huyết mạch quay cuồng, trong con ngươi lộ ra hào quang sắc bén vô cùng, giống như có thể nhìn xuyên hư không, chuyện người khác có thể làm được, Tần Vấn Thiên hắn sao có thể bị ngăn trở bước chân, Hạ Hoàng năm đó không phải cũng từng làm được sao.

Nghĩ đến đây, hắn càng thêm kiên định ý chí của mình, đi về phía trước, một lần này đi, lại là năm ngày, đương nhiên bản thân Tần Vấn Thiên đã không cảm giác thời gian trôi qua, bảy ngày này, dài lâu giống như cả đời, mỗi một khắc đều đang cầu sinh, loại tra tấn này thật sự có thể khiến người ta tuyệt vọng, làm người ta muốn bỏ cuộc.

Bước chân của Tần Vấn Thiên rất mỏi mệt, nhưng trong mắt hắn lóe ra thần thái lại vẫn hút tâm phách người ta như cũ.

Càng làm người ta tuyệt vọng hơn là, lúc này mới chỉ là vừa bắt đầu, Tần Vấn Thiên ở trên con đường này đi thêm một tháng, khi hắn đi ra khỏi thông đạo, đi tới một mảng thế giới vô ngần rộng lớn, lại cả người hư thoát nằm trên đất, mắt cũng nhắm lại, hắn bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc hẳn hoi.

Hồi lâu sau, Tần Vấn Thiên mới mở mắt, nhìn phía mảnh đại địa rộng lớn vô ngần này.

Ở trên mảnh đại địa rộng lớn vô ngần này lơ lửng rất nhiều hào quang lấp lánh, mỗi một đạo hào quang, đều có thể làm đau mắt người ta.

Thí dụ như một đạo hào quang trong đó, chính là một thanh kiếm, thanh kiếm này treo ngược trên không, hào quang trong kiếm chiếu rọi trời đất.

Dưới kiếm, lại là một tòa mộ địa, mộ không có mộ bia.

Lại hoặc là một đạo hào quang nào đó, là một trang sách cổ, giống như tiên điển, lơ lửng trên không, dưới tiên điển, cũng là một ngôi mộ, ngôi một không tấm bia.

Thân thể Tần Vấn Thiên khẽ run, đó là run rẩy đến từ linh hồn, cả mảnh đại địa rộng lớn vô ngần đều là hào quang như vậy, mộ như vậy, như vậy những ngôi mộ này, mai táng đều là tồn tại như thế nào?

Đây là cái gọi là Chu Tước tiên cung, táng tiên?

- Ầm ầm ầm!

Xa xa, một uy lực vô thượng cuồn cuộn đánh tới, trời đất biến sắc, như có vô thượng cường giả ở trong này, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy hư không đang chấn động, sau đó một thanh âm giống như sấm sét cuồn cuộn hạ xuống.

- Thả ta ra ngoài.

Một tiếng rống giận kinh động thiên địa, tiếp theo, từng đạo khí tức ngập trời thổi quét không gian mảnh thiên địa này, tất cả đều là từ phương xa đến, mỗi một đạo khí tức đều cường đại đến mức đủ khiến Tần Vấn Thiên run rẩy.

- Rốt cuộc, lại có người đến rồi.

Lại một tia sét đánh ngang trời truyền ra, không chỉ có Tần Vấn Thiên, người thông qua thông đạo đi đến nơi đây đều kinh hãi run rẩy, mặc dù là Hạ Thánh đã biết được tình hình trong này, cũng bị chấn động tới mức thân thể run run!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.