Thái Cổ Thần Vương

Chương 1594: Chương 1594: Thả người (2)




Tên xăm mình trán phóng Tinh Tượng, tay nắm đại phủ khai thiên, bước chân đạp ra, ánh mắt nhìn thẳng Tần Vấn Thiên.

- Đông.

Chỉ thấy bước chân tên xăm mình vừa đạp ra, công kích Khai Thiên Phu pháp theo đó mà ra, một đạo lưu quang từ trời giáng xuống, khai thiên tích địa, phủ mang vô tận chém về phía Tần Vấn Thiên, một kích này phảng phất như muốn chẻ đôi Tần Vấn Thiên thành hai đoạn.

Tần Vấn Thiên đột nhiên nâng bàn tay lên, phách ra, đại chưởng ấn khủng bố lập tức oanh về phía đại phủ khai thiên, một tiếng ầm vang, trực tiếp mạt diệt nó đi, đồng thời thân thể Tần Vấn Thiên lao nhanh như gió, bàn tay lần nữa trảo tới, đại thủ ấn khổng lồ toát ra phù quang vô tận, thiên địa bạo phát ra từng trận nổ vang cự đại, đè nén vô cùng.

Chỉ một kích liền phá hủy tự tin của tên xăm mình, thần sắc hắn xanh đen, tinh tượng chi quang vô tận điên cuồng bao phủ thân khu, thân thể bất chợt xoay tròn, phù quang tiếp tục chém ra, nhưng chưởng ấn cự đại kia lại trực tiếp chôn diệt hết thảy, thừa thế đánh thẳng tới chỗ hắn, tên xăm mình rống giận một tiếng, song chưởng bạo kích mà ra, lại thấy trích tinh đại chưởng ấn oanh giết mà tới, một tiếng ầm vang, tên xăm mình chỉ cảm thấy thân thể như muốn vỡ vụn, xương cốt không biết đã nứt gãy bao nhiêu đoạn.

Tần Vấn Thiên gào thét, Thần Chi Thủ phát ra một chỉ, một chỉ này chừng như được kéo dài, đâm vào thân xác khôi ngô của tên xăm mình, khắc này, thân thể tên xăm mình bỗng nhiên trán phóng ra kiếm khí vô tận, một tiếng kêu thảm truyền ra, thân thể tên xăm mình rớt rơi trên đất, phát ra một tiếng nổ vang, tuy không bị trực tiếp đánh chết, song khí tức toàn thân đã nhỏ yếu vô cùng, lục phủ ngũ tạng trong thể nội dường như đều bị mạt diệt.

- Tuyệt học mạnh quá, tu vị Tần Vấn Thiên đã bước vào cảnh giới Thiên Tượng tầng thứ tám, khó trách lại đáng sợ như vậy, Đồ Đằng cũng là cường giả trên Đăng Tiên bảng, cánh nhiên không chịu nổi một kích.

Chư cường giả chỉ cảm thấy nội tâm chấn hám, quá cường đại, một kích này của Tần Vấn Thiên quả thực đã lấy đi nửa cái mạng của Đồ Đằng, hiển nhiên là bởi nhìn thấy Tử Tình Hiên bị hắn chộp trong tay mà tâm sinh nộ ý.

Sau kích này, ở Cổ Đế chi thành, Đồ Đằng không mất một năm dưỡng thương, e là không khôi phục được.

- Thần Chi Thủ, tuyệt học thất truyền.

Đương sơ rất nhiều người ở đây từng được chứng kiến trận chiến giữa Tần Vấn Thiên và Huyền Dương, lúc này lại được tận mắt nhìn thấy sự cường đại của Thần Chi Thủ, nếu nói không ai có xung động tưởng muốn đoạt lấy là không khả năng, loại tuyệt học như thế, ai không muốn có được?

Hoa Thái Hư cũng hơi có phần cả kinh, sá dị nhìn Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi, hai người này đều đến từ thế giới Lạp Tử, hiện nay, đã quật khởi trong Cổ Đế chi thành.

Công kích của Tần Vấn Thiên trước nay vốn đã rất cường đại, giờ có thêm Thần Chi Thủ trong truyền thuyết, lại càng cường đại.

Chỉ thấy lúc này ánh mắt Tần Vấn Thiên quét về phía Hạ Thiên Hàn, nhãn thần sắc bén, băng lãnh nói:

- Thả người.

- Muốn đòi người, e là ngươi phải theo ta đến Song Kiêu minh một chuyến.

Hạ Thiên Hàn kèm sát bên người Tử Tình Hiên, nói với Tần Vấn Thiên, hắn thấy thực lực Tần Vấn Thiên cường đại như thế, trong lòng rất khó chịu, đương sơ lúc Tần Vấn Thiên mới vừa vào Tiêu Môn, hắn đâu thèm để ý, nhưng bây giờ, với thực lực Tần Vấn Thiên, lại thêm tuyệt học Thần Chi Thủ, đã hoàn toàn có thể chiến thắng hắn.

- Hôm nay ngươi không tha người, sợ là đi không được.

Tần Vấn Thiên mở miệng nói.

- Ngươi muốn lấy tính mạng nàng ra để đùa?

Hạ Thiên Hàn coi chừng Tử Tình Hiên nói.

- Nếu nàng xảy ra chuyện, ngươi sẽ đền mạng.

Tần Vấn Thiên bước chân ra trước, trên người Thanh Nhi cũng đồng thời lấp lánh lên lực lượng không gian đáng sợ, hai người dồn dập đi tới chỗ đám người Hạ Thiên Hàn, mỗi một bước đạp ra đều khiến tâm thần đám người Hạ Thiên Hàn căng chặt.

- Thả người, ta bảo chứng nhượng các ngươi rời đi, ta đã lộ diện, Huyền Dương muốn tìm ta, tùy thời có thể tới, nếu Song Kiêu minh dùng thủ đoạn thấp hèn này, Tần mỗ ta tất đại khai sát giới.

Tần Vấn Thiên lành lạnh mở miệng, không ai hoài nghi lời hắn nói, lời của kẻ dám đương chúng tru sát Huyền Tinh, Tần Vấn Thiên sớm đã chứng minh sự điên cuồng của mình với người trong Cổ Đế chi thành.

Đông.

Lại một bước đạp ra, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi sóng vai bước tới, mang đến cho Hạ Thiên Hàn áp lực cực đại, thả, hay là không thả?

- Ngươi thật không để ý nàng chết sống?

Dao sắc bén nhọn gác trên cổ Tử Tình Hiên cứa ra một tia vết máu.

- Thiên kiêu Song Kiêu minh mà cũng làm ra hành động đốn mạt vậy à?

Tần Vấn Thiên cười lạnh nói:

- Nếu để các ngươi áp giải đồng bạn ta tới Song Kiêu minh, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, Tần mỗ tuyệt không đáp ứng, nếu ngươi muốn cá chết lưới rách, vậy cứ một mạng đổi mấy mạng của các ngươi.

Toàn thân Hạ Thiên Hàn căng cứng, khí thế điên cuồng trán phóng, Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi tiếp tục kề cận, đã tới rất gần, chỉ thấy trong tay Tần Vấn Thiên cất chứa uy năng khủng bố, Thần Chi Thủ có được thương mang tuyệt thế, trong người Thanh Nhi cũng có được lực lượng không gian đáng sợ.

- Tình Hiên, nếu ngươi chết, ta nhất định khiến chúng bồi táng.

Lông cánh lấp lánh sau lưng Tần Vấn Thiên, phảng phất như chuẩn bị tiến hành công phạt tử vong, Tử Tình Hiên nhìn Tần Vấn Thiên, nói:

- Ngươi động thủ đi.

Hạ Thiên Hàn nhìn chằm chằm Thần Chi Thủ của Tần Vấn Thiên, trong lòng không khỏi run lên.

- Ta thả người.

Hạ Thiên Hàn thần sắc xanh đen, nhìn thấy Tần Vấn Thiên nâng lên Thần Chi Thủ, cuối cùng hắn chịu thỏa hiệp, mở miệng nói:

Nhưng trước đó ngươi phải tiêu tán lực lượng của Thần Chi Thủ cái đã.

- Ta đáp ứng.

Tần Vấn Thiên sảng giọng nói, lập tức trực tiếp tán đi lực lượng Thần Chi Thủ, bàn tay hắn khôi phục lại như thường, nhìn đến cảnh này, Hạ Thiên Hàn mới dám buông Tử Tình Hiên ra, cuối cùng vẫn không dám liều mạng.

Tần Vấn Thiên đã bạo lộ, muốn báo thù Huyền Dương tự sẽ tìm đến, hắn tuy nhìn Tần Vấn Thiên không thuận mắt, nhưng không đáng để cầm mạng đi liều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.