Thái Cổ Thần Vương

Chương 1032: Chương 1032: Thánh Hoàng hiện (2)




Nhân vật Thiên Tượng không nhúng tay, vậy là để Tể Thu, Hạ Thánh, Tần Vấn Thiên bọn họ tự giải quyết.

Trong mắt Tể Thu hiện lên một biểu cảm lạnh như băng, ánh mắt nhìn phía Tần Vấn Thiên như là nhìn người chết. Thánh Hoàng mở miệng, thiên hạ ai dám không theo, tuy nói đây đã là nể mặt Dược Hoàng cùng Tiên Vũ giới, nhưng nhân vật Thiên Tượng không nhúng tay, Tần Vấn Thiên lấy cái gì đấu với bọn họ?

Tần Vấn Thiên tuy ở Hoàng Cực Thánh Vực cực nổi tiếng, nhưng sức chiến đấu, chỉ một mình hắn, đã không sợ Tần Vấn Thiên một chút nào.

Tự giải quyết, giết Tần Vấn Thiên không có bất cứ sự hồi hộp nào.

- Thánh Hoàng chính là Thánh Hoàng, siêu nhiên bên ngoài, trong giọng nói đã biểu hiện ra khí phách của hắn, lại sẽ không thay đổi kết cục.

Tể Thu nghĩ, hắn tuy là dòng họ Tể, nhưng cũng là hậu nhân cách rất nhiều đời của Thánh Hoàng, thậm chí cũng chưa từng nhìn thấy bản tôn Thánh Hoàng, Thánh Hoàng sớm đã siêu thoát thế tục giới Hoàng Cực Thánh Vực, lúc hắn từng cai quản thiên hạ, theo đuổi cực hạn võ đạo, yêu cầu hà khắc đối với võ đạo cùng với hậu bối, do đó mới có thể hiệu lệnh Hoàng Cực Thánh Vực.

Tể Thu hắn, dòng họ Tể, hậu nhân Thánh Hoàng, nếu như thua Tần Vấn Thiên, đó là làm Thánh Hoàng mất mặt, chỉ sợ hắn chết trận, Thánh Hoàng cũng không có nửa điểm thương hại, sẽ chỉ cho rằng hắn vô năng.

Dược Hoàng và giới chủ Tiên Vũ giới nhíu nhíu mày, nhìn Tần Vấn Thiên một cái, đôi bên đều không nhúng tay mà nói, Tần Vấn Thiên tuy thiên phú trác tuyệt, nhưng so với cường giả đỉnh cấp Thiên Cương cảnh của Hoàng Cực Thánh Tông, tựa như nội tình hơi nông chút.

Mạc Khuynh Thành kéo tay Tần Vấn Thiên, có chút lo lắng nhìn Tần Vấn Thiên một cái, lời Thánh Hoàng nói, tựa như có chút bất lợi đối với Tần Vấn Thiên.

Nhưng lại thấy lúc này, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn phương xa, lạnh nhạt nói:

- Thánh Hoàng hiệu lệnh thiên hạ, một lời là pháp lệnh thiên hạ, đã bảo chúng ta tự giải quyết, vãn bối tự nhiên tuân mệnh, như vậy hôm nay, bất luận đúng sai, chỉ luận ân oán.

- Đúng sai trong lòng.

Một thanh âm bình thản truyền đến, một câu đúng sai trong lòng, coi như đại đạo chí lý.

Tể Thu sai rồi sao? Sư đệ Tôn Tĩnh của hắn, bởi vì Khúc Ca và Tần Vấn Thiên không cứu giúp mà chết, bởi vậy hắn ôm hận, tiên trảm hậu tấu, vì là tình huynh đệ của hắn, ở trong lòng hắn, hắn chính là đúng, cho dù toàn bộ mọi người đều nói hắn sai, chính hắn vẫn như cũ cho rằng là đúng.

Nhưng đối với Tần Vấn Thiên mà nói, hắn vì sao phải cứu Tôn Tĩnh mà bỏ Phạm Diệu Ngọc?

Bất luận đúng sai, chỉ luận ân oán.

Tần Vấn Thiên vẫn chưa nhìn Tể Thu, ánh mắt hắn nhìn phía đệ tử hoàng triều Đại Thương nhất mạch Thương Lệ.

Khúc Ca chết, ả phải chịu trách nhiệm.

- Ta tuy có ân oán với hoàng triều Đại Thương nhất mạch, Thương Đồng năm đó giết ta, ta dựa vào thực lực giết chết hắn, đường đường chính chính, các ngươi hận ta, có thể quang minh chính đại tới giết ta, nhưng, từ một khắc ta bước vào Hoàng Cực Thánh Tông, ngươi đã muốn làm nhục ta, ở trong bí cảnh, ngươi dẫn nguy cơ về phía Phạm Diệu Ngọc, lại nói xấu ngược Khúc Ca cùng ta, dẫn tới Khúc Ca ngã xuống, ngươi không chết, Khúc Ca không thể nhắm mắt.

Tần Vấn Thiên chậm rãi đi ra, trong tay xuất hiện một thanh trường kích, nắm chéo trong tay, Tần Vấn Thiên đi từng bước một về phía Thương Lệ.

Giờ khắc này, Thương Lệ nhìn đôi mắt lạnh lùng kia của Tần Vấn Thiên, nhịn không được trong lòng rung động.

Trong những người này, người duy nhất từng thấy thực lực thật sự của Tần Vấn Thiên hôm nay, chỉ có Thương Lệ ả, ả từng tận mắt thấy Tần Vấn Thiên chiến đấu với tiên trong mộ, hơn nữa, hắn ở dưới tiên trong mộ đuổi giết, còn sống đi ra khỏi tiên cung.

- Ngươi không phải từng châm chọc ta sao, như vậy bây giờ, lăn ra đây đi.

Trường kích của Tần Vấn Thiên hướng tới, bộc lộ sắc bén.

Thương Lệ cảm giác cả người rét lạnh, ánh mắt nhìn quanh, chỉ thấy ánh mắt Tể Thu nhìn ả, nói:

- Đi đi, hắn đã không chịu nhận tội, Hoàng Cực Thánh Tông ta cũng không cậy thế ép người. Thương Lệ, ngươi đi giết hắn.

Thương Lệ cũng chưa từng nói với Tể Thu chuyện Tần Vấn Thiên lần trước giao thủ với tiên trong mộ, ả lừa bọn Tể Thu nói Tần Vấn Thiên cùng Khúc Ca dẫn tiên trong mộ đến trước người ả, tự nhiên sẽ giấu diếm một số chuyện.

- Không...

Thương Lệ lắc đầu, sắc mặt khó coi, ả vừa dứt lời, nhất thời từng đôi mắt lạnh như băng rơi ở trên thân thể của ả, đều là cường giả Hoàng Cực Thánh Tông.

Sợ chiến?

Thương Lệ thân là người Hoàng Cực Thánh Tông bọn họ, đối mặt Tần Vấn Thiên thế mà sợ chiến? Hôm nay Thánh Hoàng tự mình xem chiến, thịnh cảnh cỡ nào, Thương Lệ ả mặc dù chết trận, cũng không thể khiếp đảm.

- Thương Lệ.

Có nhân vật trưởng bối hoàng triều Đại Thương lạnh lùng mở miệng, nhất thời sắc mặt Thương Lệ càng thêm tái nhợt.

- Thương Lệ.

Tần Vấn Thiên hô, Thương Lệ nhìn mắt hắn, chỉ thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm ả, lạnh lùng mở miệng:

- Hạng người ti tiện vô năng bực này như ngươi, còn sống, cũng là sỉ nhục.

Hắn vừa dứt lời, Thương Lệ nhìn thấy thân thể Tần Vấn Thiên lao về phía ả, trường kích đâm ra, không thể ngăn cản, một kích này, giống như có thể xuyên thủng tất cả, Thương Lệ phóng thích khí tức cuồng bạo, muốn chống lại, lại phát hiện trường kích đã trực tiếp đâm vào trái tim mình, ả cúi đầu, nhìn trường kích cắm vào trái tim, lộ ra nét mặt thống khổ.

- Quỳ xuống.

Một tiếng quát lớn truyền ra, Thương Lệ chỉ cảm thấy trường kích cắm vào trái tim có một lực lượng khổng lồ kinh khủng đè ép xuống, Thương Lệ quỳ xuống, mặt xám như tro tàn.

Người chung quanh nhìn Thương Lệ quỳ xuống, trong lòng tất cả đều run rẩy, ngủ mơ chân ý, Thương Lệ lâm vào trong mộng cảnh, bộ vị trái tim của ả không có trường kích, Tần Vấn Thiên vẫn đứng ở tại chỗ, nhưng hắn quát lớn một tiếng, khiến Thương Lệ quỳ xuống, một màn này, khiến người Hoàng Cực Thánh Tông tất cả đều sắc mặt khó coi, Tể Thu cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, ánh mắt nhìn về phía Thương Lệ lộ ra sát khí.

Vô năng, thật sự là vô năng, chưa chiến mà khiếp đảm, tâm chí không kiên định, bị ngủ mơ chân ý của Tần Vấn Thiên xâm nhập, đắm chìm trong đó không thể tự kềm chế.

Một lần này, Tần Vấn Thiên thật sự động, trong lòng Thương Lệ run lên mãnh liệt, trong ánh mắt khôi phục một luồng tỉnh táo, nhưng đã chậm, trường kích của Tần Vấn Thiên trực tiếp đâm vào mi tâm của ả, người của Hoàng Cực Thánh Tông chưa nhúng tay, mệnh lệnh Thánh Hoàng, ai dám cãi lời, huống hồ biểu hiện của Thương Lệ, làm bọn họ thật sự rất thất vọng, quá vô năng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.