Thái Cổ Thần Vương

Chương 970: Chương 970: Thiên Ma Giáp Cốt (2)




- Ngươi muốn luyện chế áo giáp gì, thế mà cần bột phấn Thiên Ma Giáp Cốt?

Tiết Vân Phàm lộ ra vẻ mặt thú vị, nhìn Vương Vân Phi, Tần Vấn Thiên còn ở phía sau cũng lộ ra một sự kinh ngạc, không ngờ thứ đối phương cùng hắn muốn thế mà giống nhau, nhưng Vương Vân Phi là vì luyện khí.

Tần Vấn Thiên đi lên phía trước, sau đó vung bàn tay, trong phút chốc tiếng gào thét khủng bố truyền ra, từng món thần binh lóe ra hào quang loá mắt, mỗi một món thần binh đều là chói mắt như vậy, các thần binh này xếp thành mấy hàng, đâm đau mắt người ta, mọi người chung quanh trong lòng đều run rẩy dữ dội, nhìn chằm chằm bóng người đội nón kia, người này ra tay không khỏi quá mức khí phách chút.

- Toàn bộ đổi thành bột phấn Thiên Ma Giáp Cốt.

Thanh âm trầm thấp của Tần Vấn Thiên truyền ra, trong Phi Tiên Lâu trầm mặc một lát, đồng thời Tần Vấn Thiên cảm giác được rõ ràng một cảm giác cực kỳ mạnh mẽ nhìn quét mình một cái, hẳn là cường giả Thiên Tượng cảnh, bọn họ tự nhiên cần cảm thụ rõ ràng tướng mạo cùng với khí tức người giao dịch, lần sau tới lấy mới sẽ không bị người ta mạo lĩnh.

- Chờ một lát.

Một thanh âm truyền ra, tựa như không thể xác định có được đủ bột phấn Thiên Ma Giáp Cốt hay không, đây là Vương Vân Phi nhìn về phía Tần Vấn Thiên mắt lộ ra sự sắc bén, nói:

- Các hạ cần nhiều bột phấn Thiên Ma Giáp Cốt như vậy làm gì, luyện chế thần binh áo giáp vượt qua quá nhiều nhỉ.

Tần Vấn Thiên nhìn Vương Vân Phi một cái, chưa đáp lời, Vương Vân Phi không thể xác định Tần Vấn Thiên là người nào, cũng không dám quá mức làm càn, thấy Tần Vấn Thiên không đáp, liền không tiếp tục mở miệng, trong lòng lại nghĩ người nào vừa ra tay có thể lấy ra nhiều thần binh như vậy, hơn nữa người này hẳn chỉ là nhân vật Thiên Cương.

- Ba ngày sau tới lấy.

Một lát sau, trên Phi Tiên Lâu có thanh âm truyền ra, Tần Vấn Thiên gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi, nhưng chưa rời khỏi nơi giao dịch này, mà là đi dạo khắp nơi, tìm kiếm một ít vật giao dịch khác cần thiết, dù sao hôm nay trên người hắn có đủ thần binh có thể dùng để giao dịch.

Vài canh giờ sau, Tần Vấn Thiên liền trở về Học Viện Thần Binh, tiếp tục luyện khí, đồng thời dạy Ưu Nguyệt, chính hắn tuy không dùng tới nhiều thần binh như vậy, nhưng những thần binh này, đều có thể dùng để đổi tinh thạch hoặc là vật khác, ai sẽ ngại nhiều.

Ba ngày sau, thời điểm Tần Vấn Thiên tới lấy bột phấn Thiên Ma Giáp Cốt, phát hiện Vương Vân Phi cùng Tiết Vân Phàm lần trước gặp được đều ở đây, nhìn thấy hắn đến ánh mắt đều nhìn về phía hắn, tựa như đang đợi hắn, điều này làm đôi mắt dưới cái nón của Tần Vấn Thiên hiện lên một ánh sáng dữ tợn.

- Ta tới lấy bột phấn Thiên Ma Giáp Cốt.

Tần Vấn Thiên nói.

- Tới lấy.

Phi Tiên Lâu có thanh âm truyền đến, Tần Vấn Thiên bước chậm lên, đi về phía cửa sổ có người đứng kia, nhất thời người nọ đưa cho Tần Vấn Thiên một cái nhẫn trữ vật, Tần Vấn Thiên tiếp nhận, xem xét chút, thầm mắng bột phấn Thiên Ma Giáp Cốt này không khỏi quá đắt, lượng vậy mà ít như vậy.

- Ngươi cũng có thể tới lấy, chỉ là có thể hơi thiếu chút, Phi Tiên Lâu sẽ mang vài món thần binh trả lại cho ngươi.

Có thanh âm nói với Vương Vân Phi, khiến cho vẻ mặt Vương Vân Phi không quá dễ coi. Quy củ Phi Tiên Lâu là như thế, bình thường thứ đã đáp ứng ngươi sẽ có, nhưng nếu là ở sau ngươi có người bỏ ra càng nhiều đồ tốt hơn đổi lấy, ưu tiên cân nhắc đối phương, nếu là của ngươi không đủ, thì trả về vật giao dịch của ngươi, Tần Vấn Thiên lúc ấy đưa ra số lượng thần binh khổng lồ, ưu tiên cân nhắc so với Vương Vân Phi.

- Đợi chút.

Tần Vấn Thiên vừa định rời khỏi, Vương Vân Phi được ít bột phấn Thiên Ma Giáp Cốt nhìn hắn hô một tiếng, Tần Vấn Thiên dừng bước, sau đó chỉ nghe Vương Vân Phi nói:

- Ta ra giá gấp đôi, đổi với ngươi, như thế nào?

- Không đổi.

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, nâng bước rời đi.

Một người bên cạnh Tiết Vân Phàm ánh mắt sắc bén, hắn nói với Tiết Vân Phàm:

- Người này tu vi Thiên Cương cảnh tầng bảy.

Trong mắt Tiết Vân Phàm hiện lên một ánh sáng lạnh lẽo, cười nói:

- Vương huynh, ngươi nghe được rồi chứ.

Ánh mắt Vương Vân Phi đảo qua đám người Tiết Vân Phàm, không ít cường giả đến đây, hắn lập tức biết đối phương muốn làm gì, hừ lạnh một tiếng, sao có khả năng bị Tiết Vân Phàm lợi dụng, đối phương rõ ràng là nhằm về Tần Vấn Thiên, ngay cả người có thể điều tra tu vi đối phương cũng mang đến, hắn tuy không thèm quan tâm Tiết Vân Phàm, nhưng cũng sẽ không ngu đến mức giúp đối phương ra tay thử.

Quả nhiên, thấy Vương Vân Phi chưa có động tác, đám người Tiết Vân Phàm cất bước đi ra, trực tiếp bao vây Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên sau khi lấy được đồ vốn định trực tiếp rời khỏi, dù sao quy củ Phi Tiên Lâu, chỉ cần ngươi vừa lấy được vật giao dịch, liền không quan hệ với Phi Tiên Lâu nữa, lúc này hắn bị đám người Tiết Vân Phàm tập trung, cảm giác của hắn đảo qua liền xem xét ra tu vi đối phương, cường giả Thiên Cương tầng tám có năm sáu vị, Thiên Cương tầng chín có ba vị.

Loại đội hình này, cũng là chuẩn bị đầy đủ.

Tần Vấn Thiên cau mày, lạnh lùng mở miệng nói:

- Các vị có gì chỉ bảo.

- Cái nhẫn trữ vật vừa rồi lưu lại.

Tiết Vân Phàm lạnh lùng nói, hắn tận mắt thấy Tần Vấn Thiên dùng nhiều thần binh như vậy giao dịch, giá trị cái nhẫn trữ vật kia, tương đương với hơn trăm món tứ giai cực phẩm thần binh, mà Tiết Vân Phàm hắn, tứ giai cực phẩm thần binh trên người mới chỉ có hai ngày trước giao dịch chiếm được một món.

- Không làm được.

Tần Vấn Thiên lạnh nhạt mở miệng, lại thấy trên người Tiết Vân Phàm tràn ngập ra khí tức khủng bố, ánh mắt quan sát Tần Vấn Thiên phía dưới, trong mắt hiện lên sát khí.

- Cần gì như thế.

Trong mắt Tiết Vân Phàm hiện lên một luồng sát khí, Thành Thánh Hoàng người dám to gan lớn mật đánh cướp như vậy không nhiều, dù sao người dám đến giao dịch đều có sự tự tin của mình, Tần Vấn Thiên thân phận không rõ, nếu không phải vật trên người đối phương giá trị quá lớn, bọn họ đám người Hàn Sát Tông này sẽ không mạo hiểm.

Đột nhiên, thân hình Tần Vấn Thiên lóe lên, chỉ là trong phút chốc đã bay lên trời, Tiết Vân Phàm khẽ biến sắc, song thương bùng nổ đánh ra, giống như từng con nộ long rít gào mà ra, một luồng sát khí làm người ta sợ hãi nghiền áp xuống.

Ngón tay Tần Vấn Thiên vạch về phía hư không, trong phút chốc cả mảng trời đất dẫn dắt một luồng kiếm ý vô hình, khủng bố đến cực điểm.

Trong nháy mắt này, Tiết Vân Phàm thế mà run rẩy toàn thân, chỉ cảm thấy cả người giống như đang ở trong một sát khí tuyệt đối đáng sợ, không khỏi làm người ta sợ hãi nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.

- Giết!

Ngón tay Tần Vấn Thiên hạ xuống, tiếng vang ‘Phốc’ truyền ra, cả người Tiết Vân Phàm trực tiếp bị thanh kiếm sắc bén đâm thủng, mi tâm đổ máu, trợn tròn mắt, chết không nhắm mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.