- Phụ hoàng.
Xa xa con trai Nhân Hoàng cùng đám người Diệp Lăng Sương tất cả đều lộ ra vẻ lo lắng, tuy đối với Nhân Hoàng giải trừ độc tố trong lòng bọn họ cao hứng, càng cảm kích Mạc Khuynh Thành với Tần Vấn Thiên, nhưng giờ phút này nhìn thấy loại cục diện này, bọn họ lại có thể nào không lo lắng cho tính mạng Nhân Hoàng, Tử Lôi tông cũng có các cường giả nhúng tay trong đó, nhiều người bao vây một mình Nhân Hoàng.
- Không sao, nhìn rõ là được, hôm nay lúc này vừa mới bắt đầu.
Nhân Hoàng như nghe được tiếng đám người Diệp Lăng Sương, hét lớn một tiếng, tỏ ra vô cùng dũng cảm, hào quang tinh thần thiên tượng càng tăng lên, hóa thành phủ quang vô cùng nóng cháy, trực tiếp chặt đứt lao tù, nhưng từng đạo uy áp ngập trời nghiền áp xuống, hủy diệt lôi đình, sát phạt cự kiếm, ánh đao chặt đứt hư không, toàn bộ ùa tới trên người Nhân Hoàng, bất cứ một đạo công kích nào cũng là vô cùng đáng sợ, ánh mắt cùng cảm giác của bọn họ thậm chí không thể đuổi kịp tốc độ thần thông công kích.
Hai tay Nhân Hoàng đồng thời phát ra, quanh thân xuất hiện vô số cánh tay, che cả bầu trời, toàn bộ phóng to đi ra, trong phút chốc cả mảng thiên địa đều đang run rẩy.
Các cường giả bao vây hắn vẻ mặt lạnh lùng, chỉ thấy bọn họ đồng thời ép tới, thế mà lại cận chiến đấu với Nhân Hoàng, như vậy sẽ càng thêm nguy hiểm, hơn nữa bọn họ nhiều người, nếu là cận chiến công kích sẽ nhanh hơn, lực lượng hủy diệt đồng thời buông xuống, Nhân Hoàng cho dù thực lực mạnh nữa cũng luống cuống chân tay.
- Tề vương, ngươi trốn cái gì, không phải muốn địa vị của bổn hoàng sao?
Nhân Hoàng hét lớn một tiếng, vô tận công kích trấn áp xuống, đánh vào phòng ngự quanh thân hắn, nhưng lại thấy hắn không nhìn tất cả, luồng khí hủy diệt ‘oành đùng đùng’ điên cuồng tàn phá, hắn lại như chưa nhìn thấy, thân thể phóng lên cao, cánh tay phóng to điên cuồng vươn tới Tề vương.
- Làm càn.
Cường giả Tử Lôi tông kia rống giận một tiếng, một đạo lôi thiết hào quang lóng lánh qua, lôi đình giống như hóa thành lưỡi đao ánh sáng, chặt đứt tất cả lực lượng, cùng tăng vọt cánh tay va chạm với nhau, thế mà chưa thể chặt đứt nó.
- Cút ngay.
Trên cánh tay như xuất hiện một cây rìu ánh sáng to lớn, ra chém giết, thân thể cường giả kia lui mạnh, lại thấy lại có một chưởng ấn hủy diệt không gian, chộp về phía Tề vương. Thân thể Tề vương lao về phía không trung, không ngừng rời xa, nhưng ý định giết hắn của Nhân Hoàng mãnh liệt cỡ nào.
- Ngươi sao có thể không chết.
Nhân Hoàng rống giận một tiếng, rất nhiều công kích đánh lên quanh thân hắn, các cường giả kia tất cả đều đã nổi giận, bọn họ điên cuồng công kích, Nhân Hoàng thế mà không nhìn tất cả cũng muốn tru diệt Tề vương.
- Oành!
Rốt cuộc, tinh thần chưởng ấn bao phủ Nhân Hoàng, lực lượng hủy diệt ngay lập tức khiến Tề vương bị thương nặng, hắn không ngừng phun ra máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ. Thời điểm Nhân Hoàng không để ý tất cả cũng muốn giết hắn, chênh lệch của hai người thế mà lớn như vậy, đến cảnh giới Thiên Tượng bực này, một ít chênh lệch phương diện cảnh giới và lĩnh ngộ đủ để làm chiến lực chênh lệch to lớn, khó có thể vượt qua được, cường giả cùng cảnh giới, người lợi hại cũng có thể nháy mắt giết chết người bình thường, huống hồ hắn và Nhân Hoàng vốn là tồn tại cảnh giới chênh lệch.
Nhân Hoàng ở lúc bắt Tề vương, cảm giác của hắn đã nhìn chằm chằm những người thân cận nhất kia của hắn, một vị nữ tử mỹ mạo ở bên cạnh Hoàng Hậu vừa rồi vẻ mặt hiển nhiên đã biến hóa.
- Vân phi, bổn hoàng đối đãi ngươi không tệ, vì sao đối với ta như thế.
Nhân Hoàng giận quát một tiếng, nhất thời nữ tử kia vẻ mặt đại biến, ánh mắt Hoàng Hậu nhìn về phía nàng, vẻ mặt lạnh đến cực điểm, sát khí phóng ra ngoài.
- Giết.
Nhân Hoàng chợt quát một tiếng, trong phút chốc thân thể Tề vương tan thành mây khói, bị trực tiếp tiêu diệt, đồng thời Hoàng Hậu ra tay với Vân phi, tuy thực lực của nàng không cường đại bằng Nhân Hoàng, nhưng cũng cực kỳ lợi hại, căn bản không phải Vân phi có thể chống lại.
- Diệp Thanh Vân, ngươi muốn chết.
Một tiếng rống to truyền ra, Nhân Hoàng tuy cường thế giết Tề vương, nhưng giờ phút này bản thân cũng liên tục bị thương, thân thể nhuốm máu, khiến cho đám người Diệp Lăng Sương càng thêm khẩn trương hẳn lên.
Tần Vấn Thiên cũng nhìn chằm chằm vào trận chiến đấu này, trong lòng chấn động, trận chiến đấu này còn thảm thiết như thế, phía dưới người các cổ quốc đại tộc kia cũng đang như hổ rình mồi, chỉ sợ việc này còn không đơn giản như vậy, Nhân Hoàng lần này gặp phải chính là kiếp nạn.
- Muốn giết ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách.
Nhân Hoàng rống giận một tiếng, bước ra mỗi một bước đều là thiên địa điên cuồng run rẩy, các cường giả gắt gao áp chế hắn, không cho hắn thoát ly vòng chiến.
- Diệp Thanh Vân, mang bảo vật dung nhập trong cơ thể ngươi móc ra đi, cần gì phải cá chết lưới rách.
Lại có cường giả Tử Lôi tông quát lạnh, Diệp Thanh Vân điên cuồng gào thét một tiếng, hai tay ép tới, như tinh tú tịch diệt, người nọ rống giận một tiếng, trước người xuất hiện quầng sáng màu vàng, lại ở trong phút chốc tan vỡ, lực lượng khủng bố đẩy lui hắn, miệng phun máu tươi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
- Uổng các ngươi là người Tử Lôi tông, vậy mà thật cho rằng vẻn vẹn bảo vật có thể thay đổi tư chất của một người, bổn hoàng năm đó quả thực ở Tiên Vũ giới đạt được một bảo vật dung nhập trong cơ thể, nhưng ngươi thực cho rằng ta lột xác là từ đó bắt đầu sao, ngươi căn bản không hiểu cái gì gọi là trái tim cường giả.
Nhân Hoàng quát to, liên tục bước ra, trên người hắn có bảo quang nở rộ, như xuất hiện một cây rìu lớn chém trời, chùm tia sáng khủng bố chém về phía các phương trên trời, máu tươi không ngừng đổ, một vị Thiên Tượng cường giả yếu chút trực tiếp bị chém giết mất mạng, khiến người khác sắc mặt khó coi đến cực điểm. Bọn họ vốn tưởng Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân trúng độc cực sâu, đội hình như thế đã là thận trọng, lại không ngờ sẽ thảm thiết như thế!