Tể Thu dứt lời, trong mắt Tần Vấn Thiên có tia sáng lạnh hiện lên, không thể nghi ngờ, Tể Thu này ở Hoàng Cực Thánh Tông địa vị tuyệt đối không tầm thường, tuy Hạ Thánh là trung tâm đám người, nhưng người vừa rồi lấy một khối ấn cổ cũng là Tể Thu, hơn nữa không có ai dám có ý niệm tranh đoạt.
- Tuân theo mệnh lệnh là được?
Tần Vấn Thiên cười lạnh, từ vừa rồi Tể Thu một mình lấy bảo vật đi hắn đã biết, căn bản không có chuyện gì cho người khác, vâng theo mệnh lệnh thành toàn những người này, còn mang mình đặt ở hoàn cảnh nguy hiểm nhất, Tần Vấn Thiên cũng không phải là người đại công vô tư như vậy.
- Chung quy phải nói rõ, nếu không chúng ta chết chẳng phải là chết vô ích?
Tần Vấn Thiên mở miệng nói, rất nhiều người trầm mặc, đây cũng là điều bọn họ muốn hỏi, tuy cường giả Hoàng Cực Thánh Tông hứa hẹn lấy được tiên pháp có thể cùng hưởng, nhưng thật sự có thể sao? Như vậy tiên bảo thì sao? Cái này là không thể cùng hưởng, vừa rồi Tể Thu đoạt bảo, là chưa từng hỏi ý kiến bất luận kẻ nào, tuy bọn họ bên ngoài không dám nói, nhưng không có nghĩa là không có ý tưởng.
- Tần Vấn Thiên.
Ánh mắt Tể Thu nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, trong mắt hiện lên ý cười lạnh:
- Đã sớm nghe nói ngươi, ngươi rất nổi tiếng, thiên phú rất mạnh là không sai, nhưng ngươi phải hiểu, nơi này, là Hoàng Cực Thánh Tông chủ đạo, ở đây, buông sự cao ngạo của ngươi xuống, ngươi còn chưa có vốn ở nơi này làm càn, nếu là không muốn tham dự, bây giờ có thể cút.
- Không phải ta muốn đến, là Hoàng Cực Thánh Tông, mời ta đến.
Tần Vấn Thiên nhìn thẳng Tể Thu, lạnh lùng nói ra:
- Ngươi nếu không muốn ta tham dự, ta không sao cả, nhưng mời ngươi miệng sạch sẽ một chút, mặc dù ngươi là đệ tử trung tâm Hoàng Cực Thánh Tông, nhưng ta, không có bất cứ quan hệ gì với ngươi.
- Khanh khách.
Một tiếng cười nhẹ truyền ra, chính là vị nữ tử hoàng triều Đại Thương nhất mạch kia, chỉ nghe nàng lúc này không quên bỏ đá xuống giếng, lạnh nhạt nói:
- Thật đúng là cuồng vọng mà, Hoàng Cực Thánh Tông ta mời hắn đến, khanh khách, Tể Thu, đây chính là vị đại gia đó.
Nữ tử này rõ ràng Tể Thu là người thế nào, tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, khiến mâu thuẫn của Tể Thu với Tần Vấn Thiên khắc sâu hơn một chút.
Sắc mặt Tể Thu đã âm trầm xuống, đang muốn mở miệng, lại nghe Khúc Ca thản nhiên nói:
- Chung quy là phải nói rõ, người nơi này đại đa số đều là đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông, nguy hiểm mọi người cùng nhau đối mặt ta không có ý kiến, nhưng nếu như chỉ là đối mặt nguy hiểm, không chiếm được nửa điểm lợi ích, như vậy, cũng quá không có ý nghĩa.
Lời Khúc Ca nói vẫn là rất có phân lượng, hắn chính là đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông Trượng Kiếm tông nhất mạch kia, thực lực mạnh mẽ, hắn tỏ thái độ, ý nghĩa lập trường đứng về phía Tần Vấn Thiên.
- Khúc Ca, theo ý kiến ngươi, nên như thế nào?
Bên cạnh Tể Thu có một thanh niên, trên mặt người này tràn ngập sự cao ngạo, tuổi thoạt nhìn so với Tể Thu còn nhỏ hơn chút, hắn là Hoàng Cực Thánh Tông lãnh tụ nhất mạch Tôn Tĩnh, thực lực cũng phi thường lợi hại, là sư huynh đệ với đám người Hạ Thánh Tể Thu, quan hệ phi thường tốt.
Khúc Ca này chính là người Hoàng Cực Thánh Tông Trượng Kiếm tông nhất mạch kia, đệ tử nhất mạch này kiệt ngạo bất tuân nhất, khó có thể thuần phục, không nghe theo bọn họ hiệu lệnh, lúc này Tôn Tĩnh thấy Khúc Ca phản bác Tể Thu, trên mặt tràn ngập khó chịu.
- Nếu được tiên pháp, do người đoạt lấy nắm giữ, một khi có người lấy được, bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đoạt, đã là tiên pháp, sau khi quan sát tiên pháp, đi ra ngoài lại giao cho Quý tiền bối chờ đợi bên ngoài; nếu được tiên bảo, cũng do người đạt được giao cho Quý tiền bối, giao ra, cũng phải giao minh bạch rõ ràng, tông môn mới dễ luận công lao thưởng phạt.
Thanh âm Khúc Ca rất bình tĩnh, không kiêu không nịnh nói.
- Làm càn, Quý tiền bối đã từng dặn dò, tất cả nghe theo mệnh lệnh của Hạ Thánh sư huynh, Khúc Ca, tai ngươi điếc sao?
Tôn Tĩnh quát lớn một tiếng.
- Ta cũng chỉ là bàn luận công việc, đã đến bên trong mọi người có ý kiến khác nhau, ta đưa ra ý kiến cũng không phải quá đáng nhỉ. Đương nhiên, nếu như các vị sư huynh đệ đều nguyện ý tỏ thái độ nghe theo mệnh lệnh Hạ Thánh, như vậy ta cũng tự nhiên tuân thủ.
Khúc Ca thản nhiên nói, ánh mắt Tôn Tĩnh nhìn phía mọi người, nhất thời ánh mắt mọi người đều tránh hắn, hiển nhiên đều ngầm thừa nhận ý kiến của Khúc Ca, đã có người nguyện ý ra mặt, bọn họ vui vẻ ngồi mát ăn bát vàng.
Trong mắt Tể Thu mơ hồ có tia sáng lạnh lóe ra, sau đó nhìn chằm chằm Khúc Ca, nói:
- Được, đại khái theo cách nói của ngươi, nhưng vì tránh cho các vị sư huynh đệ tranh đoạt bảo vật, quy tắc hơi thay đổi, ai một đòn cuối cùng giết chết tiên trong mộ, bảo vật tạm thời về người đó, mọi người có ý kiến không.
- Nguyện ý nghe ý kiến Tể Thu ngươi.
- Ừm, Tể Thu ngươi đã nói, chúng ta tự nhiên nghe theo là được.
Đám người ùn ùn phụ họa, khiến khóe miệng Tể Thu mang theo một tia lạnh lùng, nhưng mọi người đã đứng vị trí chỉ coi như chưa thấy.
- Được rồi, đều là đồng môn sư huynh đệ, không cần vì chút việc nhỏ này so đo quá nhiều, Tể Thu đã nói thì làm như vậy, mọi người vẫn là toàn lực ứng phó đi, tiên bảo tự nhiên không thiếu.
Hạ Thánh lúc này mở miệng nói:
- Cách nghĩ của Khúc Ca và Tể Thu vừa lúc cũng có thể khiến các vị càng thêm cố gắng giết chết tiên trong mộ, kế tiếp ta hy vọng toàn bộ mọi người đều có thể đoàn kết nhất trí, nếu không tính nguy hiểm mọi người trước đó đều đã nhìn thấy.
- Đây là tất nhiên, đồng môn sư huynh đệ, hy vọng mọi người đều đừng gặp phải nguy hiểm.
Khúc Ca gật gật đầu, trên người tự mang vài phần chính khí, Tư Khấu nhìn Khúc Ca một cái, trên mặt có vài phần khinh thường, Khúc Ca người này hắn vô cùng hiểu, thật tình, làm người hào sảng, nhưng người nhất mạch trung tâm này, chỉ sợ không hẳn đã nghĩ giống với hắn đi.
- Động thủ đi.
Hạ Thánh mở miệng, trong phút chốc quang văn lóng lánh, ánh sáng thần văn lấp lánh khôn cùng, cuồng phong gào thét, như có Kim Bằng giương cánh, lơ lửng trên trời, Khúc Ca, Tư Khấu, Tần Vấn Thiên cùng Vũ Đằng bốn người, chính là ở vị trí đầu của Kim Bằng, chỉ thấy lúc này, dưới móng vuốt sắc bén của Kim Bằng, bàn tay của Hạ Thánh trảo vào không gian, nổ ‘Ầm’ một tiếng, thanh kiếm sắc bén lơ lửng trên cổ mộ rống giận, cổ mộ vỡ vụn, một đạo kiếm ý khủng bố tràn ngập ra, như đến từ viễn cổ.
Gió lạnh thấu xương gào thét, đâm ở trên thân mọi người, trên mộ địa xuất hiện một bóng người áo trắng, trong mắt hắn hiện lên một nét mờ mịt, sau đó nhìn mọi người phía trước, hắn vươn tay, tựa như đang cảm thụ lực lượng của mình.
- Vì sao, yếu như vậy?
Một thanh âm hơi khàn khàn truyền ra, lộ ra một ý khuất nhục, mắt hắn đột nhiên sắc bén hẳn lên, chỉ trong nháy mắt, mọi người chỉ cảm thấy ảo giác bị kiếm quang xuyên thấu.
- Là các ngươi, mang ta mai táng ở đây?
Người này bước chậm, kiếm khí ngập trời, trong nháy mắt này, trên thân toàn bộ mọi người đều bao phủ một luồng uy áp của kiếm.
- Công kích.
Hạ Thánh mở miệng nói, Khúc Ca gật đầu, ánh sáng thần văn bừng lên tia sáng kỳ dị, Kim Bằng rít gào, kiếm khí tru thiên, một kiếm phi tiên, như có rất nhiều bóng người, ngàn vạn kiếm quang xé rách không gian.