Hoàng Cực Thánh Tông tuy có các mạch, nhưng bọn họ lại không can thiệp quá nhiều lẫn nhau, cùng với nói đây là một tông môn hoàn chỉnh, càng như là một thể kết minh, sống nhờ vào nhau.
Một điểm này, giữa các mạch đều biết rõ trong lòng, đối với lãnh tụ nhất mạch mà nói, trong mắt bọn họ, Hoàng Cực Thánh Tông, chỉ có bản thân bọn họ, các mạch còn lại đều là phụ thuộc, nếu thật sự là một chỉnh thể hoàn chỉnh, cường giả họ Quý cũng sẽ không mời Tần Vấn Thiên gia nhập lãnh tụ nhất mạch của hắn.
Ở trong cái kết minh thể này, lãnh tụ nhất mạch không thể nghi ngờ chiếm cứ địa vị chủ đạo, bọn họ cường đại nhất, các mạch khác đều có thể thay thế, ở trong lịch sử Hoàng Cực Thánh Tông, từng có không ít lần thay đổi, nhỏ yếu, sẽ bị đào thải, bị loại bỏ ra ngoài, không có tư cách tiếp tục đứng ở Hoàng Cực Thánh Tông.
Về phần Hoàng Cực Thánh Tông, đương nhiên cũng có thời điểm cần dùng đến các đại mạch, nhưng những thứ này, lão nhân cũng không nói quá nhiều.
Khúc Ca chết, lão cũng đau lòng, nhưng nếu nói phản loạn, lão không có khả năng sẽ làm như vậy, lão biết một khi lão làm, đối với Trượng Kiếm tông nhất mạch mà nói, vậy sẽ là tai nạn có tính chất huỷ diệt.
Sự thật chính là tàn khốc như vậy, Tể Thu giết thiên kiêu nhất mạch này của lão, lão lại cũng chỉ có thể chịu đựng, hơn nữa, Hoàng Cực Thánh Tông lãnh tụ nhất mạch về sau có lẽ còn có thể đề phòng bọn họ.
Đối với những điều này, Tần Vấn Thiên không biết tình huống chút nào, lúc này hắn đang ở trên đường về Thánh Hoàng thành, sở dĩ chậm mấy ngày, là vì không có cường giả họ Quý dẫn đường, hắn ở Mê Huyễn sơn mạch dùng thêm mấy ngày thời gian mới đi ra được, dãy núi đó mênh mông vô tận, tiên cung ở trong đó, rất khó tìm kiếm, nhưng đi ra lại tương đối dễ dàng hơn rất nhiều, tiên cung mục tiêu quá nhỏ, mà bên ngoài quá lớn, một mực đi về một phía, chung quy có thể đi ra.
Tần Vấn Thiên mong muốn trở về giống như mũi tên, tốc độ tiến lên rất nhanh, ngoài một trong các cửa thành của Thánh Hoàng thành, có một bóng người tuyệt đẹp đứng ở đó, ánh mắt của nàng ngắm nhìn phương xa, tựa như đang chờ đợi người về.
Ở phía sau nữ tử tuyệt đẹp này có không ít bóng người, các nàng đều là nữ tử Dược Hoàng cốc, khí chất phi phàm, khiến cho bên này thỉnh thoảng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
- Thánh nữ Dược Hoàng cốc đây là đang chờ người nào? Nàng đã ở đây hơn hai ngày rồi.
Có rất nhiều người kinh ngạc, nữ tử nghiêng nước nghiêng thành như thế đứng ở chỗ này hai ngày chưa từng cử động.
- Người có thể khiến thánh nữ chờ đợi, trừ Tiên Vũ giới đệ nhất Tần Vấn Thiên còn có người nào.
Có người cười nói, chỉ là lại không biết Mạc Khuynh Thành vì sao ở đây chờ Tần Vấn Thiên, hôm nay cách Tiên Vũ giới đã qua đi một năm thời gian, nhưng đề cập Tần Vấn Thiên, vẫn là ai cũng khoái, Thánh Chiến đài chém Đế Thí, chiến quần hùng, khiến Phạm Diệu Ngọc thiên kiêu Thiên Cương tầng chín trấn áp thời đại cũng nhận thua, nhưng từ sau một trận chiến đó Hoàng Cực Thánh Tông tựa như mời đám thiên kiêu bọn Tần Vấn Thiên tới, sau đó Tần Vấn Thiên liền mai danh ẩn tích, có lẽ là đã đi một số bí cảnh nào đó.
- Nếu như ta có thể được thánh nữ đối đãi như thế, chết cũng cam lòng.
Có người thở dài.
Thật ra Mạc Khuynh Thành cũng không có cách nào mới lại ở chỗ này chờ đợi, Tần Vấn Thiên nếu là trở về, hẳn là từ phương hướng này về Thánh Hoàng thành, nếu là lại đi ra mà nói, phạm vi quá rộng, Khúc Ca chết nàng là biết, sau khi nghe nói sự tình từ đầu đến cuối, nàng biết Tần Vấn Thiên rất có thể cũng gặp phải nguy hiểm, như vậy, nàng chỉ có tự mình ở chỗ này chờ đợi, nếu như Hoàng Cực Thánh Tông trực tiếp xuống tay đối với Tần Vấn Thiên, như vậy đành phải trở mặt cùng với Cực Thánh Tông.
Lại chờ đợi một ngày, trên không đám người lui tới không thôi, ánh mắt Mạc Khuynh Thành cũng chưa từng dời đi, không chỉ có nàng, thật ra ở chỗ tối chung quanh của mảng không gian này, đã che kín cơ sở ngầm của Trượng Kiếm tông nhất mạch.
Khúc Ca và Tần Vấn Thiên lúc trước bởi vì cứu Phạm Diệu Ngọc chưa thể cứu Tôn Tĩnh, dẫn tới Khúc Ca bị Tể Thu ghi hận giết chết, Khúc Ca đã chết, Trượng Kiếm tông nhất mạch không có sức báo thù, dòng họ của Tể Thu, là dòng họ của Thánh Hoàng, địa vị hắn không chỉ có là đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông lãnh tụ nhất mạch, mà là hậu nhân Thánh Hoàng hệ huyết mạch.
Người họ Tể, bất cứ một vị nào ở trong Hoàng Cực Thánh Tông địa vị cũng cực cao, có được rất nhiều đặc quyền, nếu không phải dòng họ là Tể, Tể Thu lại há dám càn rỡ như vậy, tiên trảm hậu tấu, đơn giản là hắn biết, chưa có ai có thể đủ động được vào hắn, Trượng Kiếm tông nhất mạch, không dám.
Trừ phi Trượng Kiếm tông nhất mạch hắn, dùng toàn bộ vận mệnh Trượng Kiếm tông, đi cược tính mạng một mình Tể Thu hắn.
Thánh Hoàng thành cách đó không xa, Tần Vấn Thiên ngự kiếm mà đi, dưới chân kiếm khí vù vù, ngưng tụ thành kiếm hình, tốc độ cực nhanh, chỉ thấy trên người hắn áo trắng bay lên, tóc dài nhảy múa ở trong gió, khoanh tay đứng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng ngời có thần đều lộ ra sự tiêu sái, việc này qua đi, sức chiến đấu của hắn đã bước vào cấp độ Thiên Cương cảnh đỉnh phong.
Từ có thời điểm, Thiên Cương cảnh đối với hắn mà nói cũng là tồn tại cao không thể với tới, hôm nay, hắn cũng sắp trùng kích Thiên Tượng cảnh, năm tháng tu hành, giống như một giấc mộng.
Cổ thành phía trước mênh mông uy nghiêm đập vào mí mắt, Tần Vấn Thiên nheo mắt lại, sau đó lộ ra một nụ cười sáng lạn, nhìn bóng người khuynh thế trên tường thành cổ kia, trong lòng Tần Vấn Thiên ấm áp, mình mong muốn trở về giống như mũi tên, Khuynh Thành lại há không phải đang nhớ nhung mình, hôm nay thế mà lại ở ngoài thành chờ đợi hắn trở về.
- Khuynh Thành.
Tốc độ dưới chân kiếm Tần Vấn Thiên nhanh hơn, hóa thành một hào quang, từ trên không đáp xuống, nháy mắt đã đáp trên không tường thành, đứng ở trước người Mạc Khuynh Thành, trong mắt đầy ý cười nhu hòa.
- Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành cất bước ra, nháy mắt vượt qua khoảng cách, tới bên người Tần Vấn Thiên, nàng kéo hai tay Tần Vấn Thiên, đầu hơi gối lên trong lòng Tần Vấn Thiên, sau đó dời ra, trong mắt nở rộ ý cười say lòng người.
- Ta đã trở về.
Tần Vấn Thiên dịu dàng cười nói, kéo chặt tay Mạc Khuynh Thành, lần này từ biệt, lại là hơn nửa năm, hai người luôn là gần thì ít mà xa thì nhiều, điều này làm trong lòng Tần Vấn Thiên áy náy.
- Vâng.
Mạc Khuynh Thành gật gật đầu.
- Chúng ta về Hoàng Cực Thánh Tông trước đi.
Tần Vấn Thiên cười nói, nhưng hắn lại thấy sắc mặt Mạc Khuynh Thành hơi thay đổi, không khỏi hỏi:
- Làm sao vậy?
- Vấn Thiên, theo ta đi Dược Hoàng cốc được không.