Thiên Sơn sơn mạch thần bí khó lường, trải dài vạn dặm, núi cổ nối tiếp nhau, khu vực nguy hiểm cũng có rất nhiều, lúc có sương mù chi trận, dễ dàng rơi vào trong.
Thậm chí, chỗ sâu trong Thiên Sơn sơn mạch, lúc có Yêu thú cường đại ở đây tu hành, không đồng ý có người khác đến quấy rầy. Kẻ nào xâm lấn địa bàn của bọn họ, giết.
Bởi vậy mảnh Thiên Sơn sơn mạch này, không người nào dám nói mình hoàn toàn quen thuộc. Cho dù là nhân vật có tu vi Thiên Tượng Cảnh thực lực mạnh mẽ, cũng vô pháp dò biết toàn cảnh Thiên Sơn sơn mạch.
Ngược lại thì một ít người ưa mạo hiểm, thời gian dài thường đi thăm dò tại chỗ sâu trong Thiên Sơn sơn mạch, ngẫu nhiên sẽ có phát hiện.
Thời khắc này, người báo cho mọi người biết tin tức, nam tử mắt ưng phát hiện kỳ cảnh trong Thiên Sơn sơn mạch đang dẫn các cường giả của các đại thế lực đi tới chỗ sâu trong Thiên Sơn sơn mạch. Không khí nơi này hơi lộ rõ vẻ mỏng manh, có sương mù nồng nặc sền sệt, thấm nhuộm ở trên người khiến người ta cảm thấy có một chút khó chịu, lúc thì một trận gió lạnh thổi tới, đều sẽ khiến người ta cảm thấy một tia lạnh lẽo.
- Chúng ta đã đi vào chỗ sâu trong sơn mạch rồi, còn bao lâu nữa?
Lúc này, có người đưa ánh mắt nhìn về nam tử trung niên mắt ưng ở phía trước, mở miệng hỏi hắn.
- Nếu là kỳ cảnh bình thường, thì đã sớm bị phát hiện. Kỳ cảnh này rất kỳ diệu, nếu không phải là cơ duyên xảo hợp, ta cũng không phát hiện được.
Mắt ưng trung niên mở miệng nói, hắn cũng không lo lắng những cường giả này không thực hiện hứa hẹn tiêu diệt hắn. Mặc dù chuyện này rất đơn giản, nhưng những người này tuyệt đối sẽ không làm như thế, bằng không sau này nếu như có người phát hiện bảo vật hoặc kỳ cảnh tại trong Thiên Sơn, thì sẽ không dám nói ra, không ai sẽ làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn này.
Chuyện này cũng giống như trong Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội, người đoạt bảo sẽ tiến hành trận chiến sinh tử, thậm chí gây ra tình hình giết người đoạt bảo, thí dụ như trước đó có không ít người nhằm vào Tần Vấn Thiên, nhưng bọn hắn, lại cũng sẽ không nhằm vào người hiến bảo. Loại sự tình này một khi có người khơi nguồn, Thiên Sơn Đoạt Bảo Hội sẽ biến thành danh nghĩa thì còn, thực tế đã mất.
Nghe được lời nói của mắt ưng trung niên, mọi người khẽ gật đầu, tiếp tục tiến lên. Đoàn người này trùng trùng điệp điệp, chừng mấy trăm người, bao gồm sự tham gia của cả tám đại thế lực. Mỗi một thế lực đều có ba mươi người trở lên, tất cả đều là những cường giả tu vi phải từ Thiên Cương Cảnh tầng thứ ba trở lên, đội hình không thể nói là không cường đại.
Về phần phía sau bọn hắn, đã không có bóng người, những người không phải là người của những đại thế lực đều không có đủ thực lực để dấn thân vào chỗ nguy hiểm, lại lo lắng tại chỗ sâu trong Thiên Sơn sơn mạch gặp phải hiểm cảnh, tự nhiên không dám theo tới.
Nhưng mà có một người, đang lặng yên không tiếng động đi theo những cường giả này, dùng cảm ứng lực truy tìm tung tích của bọn họ, lại không bị bất luận kẻ nào phát hiện.
Lại qua một đoạn thời gian, tất cả mọi người đi tới một mảnh khu vực kỳ diệu, nơi này ngưng tụ linh khí của Thiên Sơn sơn mạch, cực kì ngăn nắp, tám ngọn núi lớn lại xếp đối xứng nhau, chia làm hình bát giác. Ở khu vực chính giữa, lại có một ngọn núi cổ xưa vô cùng khổng lồ. Mảnh đất dưới chân ngọn núi này, lộ ra khí tức mang theo phong cách cổ xưa, dường như đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng trầm lắng.
- Đến.
Mắt ưng trung niên mở miệng nói, làm cho những thân ảnh đang lơ lửng trong hư không trong ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc, lập tức bọn họ thấy mắt ưng trung niên chỉ về một vị trí nào đó của ngọn núi cổ, nói.
- Các ngươi nhìn cự thạch ở sườn núi này xem, hình dạng giống như cửa vào, chỉ cần đi lên chạm vào chỗ đó, là có thể tiến vào kỳ cảnh.
- Hả?
Tia sáng lóe lên trong mắt đoàn người, kỳ cảnh này, lại ở bên trong một ngọn núi cổ, kỳ diệu như vậy?
- Ngươi đi thử xem.
Chỉ thấy Ân Thành mở miệng phân phó cho một người, tức khắc một người trong đám người thân hình lóe lên, bay về phía khối cự thạch mà mắt ưng trung niên chỉ. Thân thể hắn bỗng nhiên xông lên đánh về phía trước. Trong nháy mắt, thân ảnh của hắn trực tiếp biến mất ở nơi đó.
- Thật.
Con mắt mọi người càng phát ra ánh sáng chói lọi, một ngọn núi, đúng là cửa vào của kỳ cảnh. Nơi này so với những kỳ cảnh gặp phải trước đây đều kỳ diệu hơn nhiều, cực kỳ có thể sẽ xuất hiện bảo vật không tầm thường.
- Ngươi có thể bước vào trong không?
Ân Đình hỏi mắt ưng trung niên.
- Đương nhiên, cửa này nếu không nhìn kỹ hoàn toàn không nhìn ra, cũng căn bản sẽ không lưu ý. Ta là vừa vặn đụng vào, không gian bên trong kỳ cảnh cực kì rộng lớn, ta ở trong đó gặp phải công kích của một Yêu thú Thiên Cương Cảnh tầng thứ tư, đành phải lập tức đi ra.
- Tốt.
Ân Đình khẽ gật đầu, lập tức vung tay lên một cái, tức khắc không ít Tinh thạch bay về phía mắt ưng trung niên.
Còn lại những nhân vật đứng đầu của các đại thế lực khác cũng nhao nhao vung tay lên, không ngừng có Tinh thạch bay vào trong tay mắt ưng trung niên, làm cho trong mắt của hắn nở rộ ra một tia vui vẻ xán lạn. Những thứ Tinh thạch này, đầy đủ chống đỡ một thời gian tu luyện rất lâu.
- Ta cáo từ.
Sau khi thu kĩ Tinh thạch lại mắt ưng trung niên lặng yên lui về hướng đường về. Người khác nhìn qua nhìn lại, ánh mắt của bọn họ tất cả đều rơi vào trên người những người của Vương phủ đang đứng ở trung tâm. Bên cạnh Thương Duyệt, có một vị nhân vật thanh niên rất uy nghiêm, người này vô cùng nổi danh tại Huyễn Vương Thành, Thương Thích, Thích Vương.
Lúc trước, Ân Thành chính là để làm hắn vui lòng, muốn đưa hắn một thanh Phương Thiên Họa Kích mới có thể tìm được Xích Dã Tử đại sư, dẫn phát ra một cọc huyết án, để cho Ân gia để lại danh tiếng không tốt.
- Thích Vương, người của Vương Phủ các vị, trước hết mời đi.
Có người mở miệng nói, Thương Thích gật đầu, lập tức vung tay, không ít người bước vào bên trong cổ sơn.
Không có mất thời gian bao lâu, lần lượt từng bóng người tất cả đều tiêu thất, mỗi một phe thế lực đều để lại hai người canh giữ ở cửa vào kỳ cảnh, mảnh không gian này lập tức trở nên an tĩnh lên.
Bên trong ngọn núi cổ không có bất cứ động tĩnh gì truyền ra, những người kia thì dường như biến mất, vô cùng kỳ diệu.
Qua một đoạn thời gian, nơi xa hình như có tiếng gió thổi lay động.
- Người phương nào?
Cường giả đang thủ hộ ở lối vào ngọn núi cổ quát lạnh một tiếng, nhưng mà bọn họ đã thấy một ánh sáng lóng lánh bay đến, hầu như nhìn không thấy bóng dáng.
“Ô...ô...n...g!”