Thái Cổ Thần Vương

Chương 639: Chương 639: Tự chui đầu vào lưới (1)




Thân hình của Tần Vấn Thiên ở trong Khâm Châu Thành cấp tốc chớp động, cũng không lâu lắm, hắn liền tới Khâm Thiên Môn.

Chỉ thấy nơi này cường giả hội tụ, người Trần gia thủ hộ ở đây, trên Khâm Thiên trụ, một thi thể lạnh lẽo bị treo ngược, ở dưới mặt trời nóng rực vương vãi, thi thể này bị ánh nắng chói chan phơi nắng.

Ở trước thi thể, có một con đường, trên con đường này không người, tựa hồ đang đợi người nào tới, tự chui đầu vào lưới.

Tần Vấn Thiên thấy thi thể bị phơi nắng kia, trong cơ thể như thiêu đốt một cỗ hỏa diễm đáng sợ.

Trần gia, quá lãnh huyết.

Dù thù hận sinh tử, cũng không có vũ nhục người như vậy, Đại Hạ Hoàng Triều mỗi ngày trình diễn rất nhiều sát phạt, nhưng đã chết, liền coi như kết thúc, cách làm này quả thực nhân thần cộng phẫn.

Vì cổ lệnh, Thánh Hoàng lệnh kia sao?

Tần Vấn Thiên nhìn thi thể kia, lộ ra áy náy cường liệt, đứng ở trong dòng người xa xa, hắn nắm chặt song quyền, nhìn thi thể chết đi kia hơi cúi người.

- Tiền bối, vãn bối làm, liên lụy tới Huyền Âm Điện, bất quá hận này, Trần gia sẽ dùng máu tươi để bồi hoàn.

Nội tâm Tần Vấn Thiên lạnh lẽo, xoay người, kiên quyết rời đi, trong mắt tỏa ra hàn mang, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ, hắn nhất định phải ngăn cản Tình Nhi.

Trần gia làm, kinh động tất cả thế lực ở Khâm Châu Thành, bất quá khi bọn hắn nghe được Thánh Hoàng lệnh mất, liền mơ hồ hiểu ra, khó trách Trần gia tức giận như thế, nguyên lai không chỉ Trần Vương vẫn lạc, Thánh Hoàng lệnh cũng ban cho Trần Vương, theo hắn vẫn lạc mà bị mất, bây giờ, Trần gia không tiếc triệt để đắc tội chết Huyền Âm Điện, cũng muốn tìm Thánh Hoàng lệnh trở về.

Thời điểm Khâm Châu Thành phát sinh, Huyền Âm Điện ở U Châu Thành cũng biết, Huyền Âm Điện lửa giận ngập trời phát động tất cả cường giả, đã đi đến Khâm Châu Thành.

Trần gia khinh người quá đáng, này đã không chỉ muốn phát động môn phái đại chiến, mà là muốn không chết không ngớt.

Chuyện này, Đại Nhật Trần gia làm quá tuyệt.

Mặc dù Huyền Âm Điện thi cốt lấp đầy Khâm Châu Thành, cũng không thể chịu đựng vũ nhục.

Tần Vấn Thiên đi tìm kiếm Bạch Tình, nhưng đã muộn, biết được sư tôn đối với bản thân ân trọng như núi, thi cốt bị treo ngược ở bên ngoài Khâm Thiên Môn, lấy tâm tính của Bạch Tình, nàng làm sao có thể chịu đựng.

Tuy Bạch Tình được người gọi U Minh Sát Thần, nhưng đó là đối với địch nhân mới như vậy, nàng bây giờ tính tình lạnh lùng, tâm đã lạnh lẽo, thời điểm Đan Vương Điện truyền ra tin tức Tần Vấn Thiên vẫn lạc, nàng càng lòng như tro nguội, một lòng báo thù, nàng có thể cùng Đại Hạ là địch, nhưng khi người thân cận nhất của nàng lọt vào vận rủi, lòng của nàng vô cùng đau nhức.

Con đường bên ngoài Khâm Thiên Môn kia, Bạch Tình đã đi tới, đương nhiên, không chỉ Bạch Tình, còn có đám người Âu Dương Cuồng Sinh bồi bạn.

Tuy Âu Dương thế gia không muốn Âu Dương Cuồng Sinh tham dự vào, bọn họ cũng tinh tường, một khi liên lụy đến Thánh Hoàng lệnh, Trần gia sẽ không từ thủ đoạn nào, không có lựa chọn Âu Dương thế gia ra tay, hoàn toàn là bởi vì đối phó Huyền Âm Điện càng dễ dàng một chút, bằng không ở địa bàn Khâm Châu Thành, Trần gia đối phó Âu Dương thế gia giống như đối phó Huyền Âm Điện, cũng không có vấn đề.

Nhưng Âu Dương thế gia không ngăn cản được Âu Dương Cuồng Sinh cố chấp, hắn kiên định muốn theo Bạch Tình đến, không ai có thể ngăn cản, Âu Dương thế gia cùng người của Khương gia, chỉ có thể nương theo hắn đến Khâm Thiên Môn.

Con đường bên ngoài Khâm Thiên Môn, bị một cỗ khí tức ngột ngạt bao phủ, Bạch Tình một đường đi về phía trước, không có ai chặn nàng, thẳng đến nàng đi tới trước thi thể sư tôn, Bạch Tình té quỵ trên đất, nhìn sư tôn dập đầu, trong mắt nước mắt không ngừng.

- Sư tôn, đệ tử bất hiếu, phụ kỳ vọng của ngài, để cho ngài không công hi sinh, nhưng Trần gia đối đãi ngài như vậy, đệ tử không thể không tới.

Bạch Tình nhìn thân ảnh trên hư không, quỳ mở miệng nói, nàng đương nhiên biết sư tôn tuyệt không hi vọng nàng tự chui đầu vào lưới, nhưng Trần gia làm như thế, nếu nàng không tới, há xứng làm đệ tử.

Rõ ràng biết phía trước có thể là đường chết, nàng cũng nhất định phải tới.

Đứng dậy, thân hình Bạch Tình lóe lên, đi tới trước thi thể, mang sư tôn xuống.

Nhưng ngay thời điểm nàng giẫm chân, một thân ảnh hàng lâm ở bên cạnh thân thể của sư tôn nàng, bước ra một bước, uy thế của bước này, như có Liệt Diễm khủng bố rơi vào trên người Bạch Tình, làm cho Bạch Tình kêu lên một tiếng đau đớn, thân ảnh ở trên hư không chính là Trần Phàm, không gian trên đỉnh đầu hắn trôi nổi Liệt Nhật, quang mang vương vãi xuống, uy thế đáng sợ đến bực nào.

- Trần Vương là người nào giết chết?

Thanh âm của Trần Phàm lạnh lùng, quan sát Bạch Tình, mở miệng hỏi.

Bạch Tình ngưng mắt nhìn Trần Phàm, Ma uy cuồn cuộn, cước bộ của nàng tiếp tục đạp qua hư không, trong bàn tay hiện ra Ma đao, thiên địa cuồn cuộn, toàn thân Bạch Tình lạnh lẽo, vùng hư không này như hóa thành đêm tối, chỉ thấy thân hình nàng lóe lên, trong sát na tiêu thất, một đao trực tiếp chém giết ra.

Trần Phàm hừ lạnh một tiếng, chân lần thứ hai đạp một cái, Liệt Nhật vô tận chiếu xuống, làm mắt người đau đớn, thời điểm thân thể Bạch Tình hiện thân ở trước người hắn, liền cảm giác thân thể bị thiêu đốt lên, Trần Phàm một chỉ diệt sát ra, Liệt Nhật chi quang hội tụ, chỉ về phía Bạch Tình.

- Phốc...

Ma đao vỡ vụn, một chưởng của Trần Phàm đánh vào trên thân Bạch Tình, làm cho Bạch Tình phun ra máu tươi, chỉ thấy hắn lần thứ hai lạnh lùng nói:

- Trần Vương, là người nào giết chết?

Thân hình của đám người Âu Dương Cuồng Sinh lập loè, xuất hiện ở bên cạnh Bạch Tình, Khương Đình ôm thân thể Bạch Tình, mọi người nhìn Trần Phàm, thần sắc băng lãnh.

- Ta tới nói cho ngươi biết đi, bên ngoài Khâm Châu Thành đại chiến, song phương giao phong thảm liệt, không ít người Trần gia ngươi đi truy sát thanh niên họ Đế kia, kết quả toàn bộ chết ở trong tay hắn, người nọ lại trở về đối phó Trần Vương, Trần Vương không địch lại, bị hắn truy sát rời đi, về phần hắn làm sao chết, không người biết.

Nhìn thần sắc của Phàm Nhạc băng lãnh, mở miệng nói :

- Đại Nhật Trần gia, thì ra không chịu nổi như thế, môn hạ đệ tử vô năng, bị người giết chết, lại lấy thủ đoạn người người oán trách trả thù người khác, thật để người bội phục.

- Thanh niên họ Đế chỉ là Thiên Cương nhị trọng, Trần Vương làm sao sẽ bại vào tay hắn, càng không nói đến giết chết Trần Vương.

Trần Phàm không tin Phàm Nhạc nói, mặc dù Trần Vương bại, cũng không có khả năng chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.